• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có nằm mơ giữa ban ngày thì cũng không ai mơ như anh đâu!”

Tô Noãn ghét bỏ trợn mắt khinh thường, vốn dĩ cô không để tâm đến chuyện này, chỉ cho rằng tên này đang đùa.

Dương Triết không nhúc nhích, lấy điện thoại di động ra, gửi đi một tin nhắn.

Hội nghị thượng đỉnh lần này sẽ được phát sóng trực tiếp toàn cầu, Tào Chấn Hoa đang phát biểu thì đột nhiên dừng lại, từ từ lấy ra một chiếc điện thoại cũ màu đen từ trong ngực áo. Mắt vừa liếc qua một cái, vẻ mặt ông ta lập tức thay đổi, chạy từ đài chủ tịch xuống ngay trước mặt bao nhiêu người.

“Ông ta làm sao vậy?”

Tô Noãn mở to mắt, đây là phát sóng trực tiếp toàn cầu đó, ít nhất thì cũng có hàng tỷ người đang xem đó, sao lại Tào Chấn Hoa hành động như vậy?

“Có lẽ ông ta bị tiêu chảy. Ha ha!”

Dương Triết cười, cầm điện thoại trở về phòng.

Đúng lúc đó điện thoại cũng đổ chuông.

“Quân Hầu, là cậu thật sao?”

Ngay khi vừa nghe máy, Dương Triết đã nghe thấy giọng nói tràn đầy xúc động của Tào Chấn Hoa.

Sau ba năm, Dương Triết lại nghe được giọng nói của đối phương thì cũng cảm thấy có chút thân thiết, thản nhiên trả lời: “Không phải tôi thì còn có thể là ai, một quản gia như ông đúng đỉnh đó, bây giờ là người giàu nhất thế giới rồi!”

“Cậu chủ, thật sự là cậu rồi!”

Tào Chấn Hoa kích động đến mức nghẹn ngào: “Tôi biết cậu chủ sẽ không chết dễ dàng thế đâu, suốt ba năm trước sau khi xảy ra chuyện đó, tôi luôn âm thầm tìm kiếm tung tích của cậu!”

“Tôi vẫn luôn tin cậu chủ còn sống, không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể công khai tài sản của cậu, đầu tư vào tất cả các lĩnh vực, thường xuyên trước mặt công chúng, để mong một ngày nào đó cậu chủ sẽ có thể nhìn thấy!”

Tào Chấn Hoa là quản gia của Dương Triết, chịu trách nhiệm quản lý tài sản của anh và giải quyết vài chuyện vặt vãnh, cực kỳ trung thành với Dương Triết.

“Cậu chủ, bây giờ tôi lập tức giao lại toàn bộ tài sản cho cậu!”

“Không cần đâu!”

Dương Triết bình tĩnh nói: “Ông biết tôi mà, tôi nhìn thấy mấy thứ đó là đau đầu, sau này ông tiếp tục chịu trách nhiệm giải quyết mấy thứ đó giúp tôi, ngoài ra, ông gửi cho tôi chút tiền, tôi có việc cần dùng”.

“Tuân lệnh cậu chủ!”

Lão quản gia nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình thuộc khu vực huyện Nam Giang thì nói: “Tập đoàn Thiên Thành ở thành phố Nam Giang cũng là công ty mà cậu nắm có cổ phần khống chế, bây giờ giám đốc trên danh nghĩa là Trương Cao Bình, tôi sẽ gửi một tấm thẻ tới đó, bây giờ tôi sẽ lập tức lên đường tới Nam Giang...”

“Không cần phiền phức như vậy đâu!”

Dương Triết nói: “Ông đánh tiếng với bên đó trước, chút nữa tôi tự qua đó một chuyến là được. Ngoài ra, bây giờ vẫn chưa đến lúc công khai thân phận của tôi nên nếu hiện tại ông tới đó thì sẽ gây ra vài phiền phức không đáng có”.

“Vâng, tôi sẽ lập tức đi sắp xếp”.

Tòa nhà Thiên Thành, một công trình tiêu biểu của thành phố Nam Giang.

Bởi vì đã bán xe điện, nên Dương Triết chỉ có thể chạy xe đạp công cộng tới.

Bịch!

Vừa xuống lầu, xe còn chưa dừng lại, đằng sau đã bị va chạm mạnh, nếu như là người khác, có khi đã bị đụng bay đi rồi.

Dương Triết quay đầu lại, nhìn thấy “kẻ” gây chuyện là một chiếc Audi A6 màu đỏ.

Một cô gái trẻ ăn mặc sành điệu từ trên xe bước xuống.

“Triệu Nguyệt?”

Dương Triết nhận ra đối phương ngay, miễn cưỡng chút thì có thể coi người này là bạn thân của Tô Noãn, trước đây anh từng gặp vài lần.

“Sao lại là cô? Thế thôi bỏ đi. Sau này lái xe nhớ lái chậm một chút!”

Dương Triết cười cười, nếu đã là người quen thì cũng không cần thiết phải tính toán.

“Bỏ đi?”

Triệu Nguyệt tháo kính râm từ sống mũi xuống, đau lòng nhìn đầu xe đã bị đâm lõm xuống, chỉ thẳng vào mũi Dương Triết rồi mắng chửi: “Sao lại là cái tên vô dụng nhà anh vậy? Anh không có mắt à? Đâm xe của tôi thành thế này! Anh định làm thế nào đây?”

Dương Triết sững người, bình tĩnh nói: “Hình như cô đâm tôi mới đúng!”

“Vớ vẩn!”

Mặc dù Triệu Nguyệt đã từng gặp Dương Triết vài lần, nhưng cô ta cũng giống như những người khác, hoàn toàn không coi tên vô dụng này ra gì.

“Ai bảo anh dừng cái xe hỏng đấy ở đây. Đây là nơi mà anh có thể tới sao? Anh nói nhảm ít thôi, hôm nay anh định giải quyết chuyện này thế nào đây?”

Dương Triết nhìn chằm chằm đối phương, đánh giá một chút, khóe miệng đột nhiên hơi giương lên, nở nụ cười đầy nghiền ngẫm, hai tay khoanh trước ngực, chậm rãi nói: “Thế theo ý cô, muốn tôi làm gì đây?”

“Đền...”

Vừa nói xong một từ, Triệu Nguyệt đã vội nuốt những từ còn lại xuống, bởi vì cô ta hiểu quá rõ tên vô dụng này rồi, dù có vét sạch toàn thân tên vô dụng này thì nhiều lắm cũng chỉ được 200 tệ.

Hơn nữa Dương Triết còn là chồng trên danh nghĩa của Tô Noãn, vì vài đồng tiền này mà trở mặt với nhau cũng không đáng, suy nghĩ một lúc, cô ta dứt khoát nói: “Quỳ xuống, dập đầu ba cái trước xe của tôi, sau đó xin lỗi xe của tôi thì coi như chuyện này xong!”

“Triệu Nguyệt, với danh nghĩa là người quen, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không tính toán với cô”.

Dương Triết nói một câu với giọng điệu rất bình tĩnh, khuôn mặt đã lộ ra biểu cảm không hài lòng, nếu như không phải vì nể mặt Tô Noãn, anh đã tát cho cô ta một cái rồi.

Vừa mới đi được hai bước hướng về phía tòa nhà, Triệu Nguyệt đột nhiên đuổi theo, vươn tay ngăn cản: “Muốn chạy à? Không dễ dàng thế đâu, hôm nay anh không dập đầu xin lỗi xe của tôi, thì đừng hòng tôi bỏ qua chuyện này!”

Thấy biểu cảm vênh vênh váo váo của đối phương, Dương Triết chỉ có thể thở dài lắc đầu, trong đầu liền nghĩ đến câu “không tìm đường chết sẽ không phải chết”.

Xung quanh cũng bắt đầu có nhiều người dừng chân vây xem, sau khi nghe thấy những lời của Triệu Nguyệt, họ bắt đầu hóng hớt, có người đã cầm cả điện thoại ra quay: “Mau dập đầu đi, xin lỗi cái xe ấy. Ha ha ha!”

“Tôi có thể xin lỗi xe của cô!”

Dương Triết nhẹ nhàng lắc đầu: “Thế nhưng, với cách xin lỗi của tôi, không biết xe của cô có chịu được không?”

Triệu Nguyệt cười lạnh: “Hóa ra đây chính là sự tự tôn của người nghèo trong truyền thuyết à? Trước khi quỳ xuống thì anh cứ phải nói mấy câu khó nghe mới được sao? Được thôi, hôm nay tôi đã cho anh một bậc thang rồi, tôi muốn xem xem, tại sao xe của tôi lại không chịu được lời xin lỗi của anh!”

Nói xong, cô ta lớn tiếng nói với xung quanh: “Mọi người hãy quay lại nhé, bao giờ về nên gửi lên vòng bạn bè thì gửi, muốn đăng lên đâu cũng được, chắc chắn sẽ rất hot!”

Tất cả mọi người đều chen nhau bước vào trong, giơ cao điện thoại, vì sợ sẽ bỏ lẽ drama nghìn năm có một này.

Dương Triết lạnh lùng cười, đi thẳng về phía chiếc Audi A6.

Triệu Nguyệt khoanh tay trước ngực, khuôn mặt lộ ra vẻ chế nhạo.

Rầm!

Đúng lúc mọi người đang đợi xem kịch hay thì Dương Triết đột nhiên đạp mạnh về phía đầu xe.

Một đạp này nhìn có vẻ hời hợt, trông như không dùng quá nhiều sức, nhưng chỗ thân xe lại vang lên một tiếng rầm, sau khi chấn động một lúc, đầu xe có thêm một cái hố to như quả bóng rổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK