Cổ tay bà cụ khẽ run, ngay cả đũa cũng suýt rơi xuống bàn, rõ ràng đây lại là kết quả vượt xa ngoài dự đoán của bà ta.
“Bà nội, lời này để cháu nói thay Tô Noãn vậy”.
Dương Triết cười rồi gắp một miếng cá dưa chua trắng mịn vào chén bà cụ, nói: “Thật ra chuyện hôm nay, bà cũng đừng giận Tô Noãn, dù sao Tô Noãn cũng là con gái, cũng sẽ có cảm xúc cá nhân của mình!”
“Bà nội, bà nghĩ thử xem đi, Tô Noãn đã tốn biết bao nhiêu công sức, gặp bao khó khăn mới đàm phán được hạng mục, kết quả tự dưng lại rơi vào tay người khác, chuyện này xảy ra với người nào, có ai không thấy uất ức chứ?”
“Hơn nữa bình thường Tô Noãn vẫn luôn nỗ lực làm việc, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho công ty, nhưng lại luôn bị gạt bỏ, bị người ta ức hiếp”.
“Thật ra bà cũng biết đó, Tô Noãn tốt nghiệp đại học tiếng tăm, năng lực mọi mặt đều rất xuất sắc, có bao nhiêu công ty bỏ tiền ra để đào cô ấy về làm cho mình nhưng cô ấy vẫn luôn dốc sức vì nhà họ Tô, là vì cái gì chứ? Còn chẳng phải là vì cả nhà họ Tô sao!”
“Chuyện ngày hôm nay, Tô Noãn có chút tùy hứng theo cảm xúc, thế nhưng cô ấy vẫn luôn tự trách, hy vọng bà nội đừng trách móc cô ấy!”
Vừa nói, anh vừa nhìn Tô Noãn ra hiệu.
Tô Noãn hiểu ý, hai tay vội nâng chén trà: “Bà nội, chuyện hôm nay là cháu không tốt, do cảm xúc mà làm loạn, cháu xin lỗi với bà, mong bà đừng để trong lòng!”
Bà cụ nhìn hai người trẻ đổi diện, sau đó thở dài một hơi: “Hai đứa vừa đánh một cái vừa cho quả táo, bà già này còn biết nói gì nữa. Ôi, thôi vậy, ăn cơm đi, Tiểu Dương, món cá này nấu không tệ, khá giống vị chính gốc đấy!”
“Cám ơn bà nội đã khen!”
Tô Noãn cười nói: “Sau này chỉ cần bà muốn ăn thì cháu sẽ bảo Dương Triết làm cho bà, lúc nào cũng được!”
Bữa cơm này rất hoà thuận vui vẻ, hai người nói chuyện trên trời dưới đất khiến bà cụ vui vẻ không thôi.
Trên bàn cơm, cái gì họ cũng nói, chỉ không nhắc đến công việc, chuyện này cũng là Dương Triết đã nhắc nhở Tô Noãn trước.
Sau khi tiễn bà cụ đi thì đột nhiên Tô Noãn vươn tay nhéo mạnh một cái trên tay Dương Triết.
“Ai da, vợ à em làm gì vậy!”, Dương Triết ôm lấy cánh tay kêu la oai oái.
“Anh được lắm!”
Tô Noãn trừng mắt cười nói: “Anh học mấy kiểu nói vòng nói vo này ở đâu vậy, lần này ngay cả bà nội cũng xoắn theo anh rồi”.
Chuyện này Dương Triết đã giải quyết rất tốt, khiến Tô Noãn vô cùng ấn tượng. Hai người khi nãy trông có vẻ tự nhiên nhưng thật ra mỗi một chi tiết, lúc nào nên nói gì, ngay cả phản ứng cảm xúc của bà cụ, tất cả đều được Dương Triết tính toán trước vô cùng chính xác.
“Ha ha, chỉ là may mắn thôi, nhưng mà sau này lúc em khen anh thì có thể đừng bạo lực như vậy không, nhìn tay chồng em xem, đều tím hết rồi”.
Dương Triết tủi thân nói: “Hay là vợ à, em thổi cho anh đi!”
“Đáng đời anh!”
Tô Noãn cười, tức giận nói: “Ai bảo anh lại biết gài hàng như vậy, đây là cảnh báo cho anh, sau này anh mà dám tính kế với tôi thì cẩn thận tôi bẻ gãy cánh tay anh đấy!”
“Cái này không được đâu, bẻ đầu anh, hay bẻ gãy chân anh đều được, nhưng mà không được bẻ gãy tay anh!”
Dương Triết ôm cánh tay nhảy qua một bên.
Tô Noãn nghi hoặc: “Tại sao?”
Dương Triết tủi thân nói: “Bình thường em đã không cho anh chạm vào, mỗi tối bầu bạn với anh chỉ còn lại mỗi cánh tay này thôi, em còn muốn bẻ gãy nó thì trong những đêm dài dằng dặc sau này, anh không thể nào vượt qua nổi đâu!”
Tô Noãn chợt ngây người, sau khi hiểu ra, cô nhất thời xấu hổ đến mức cả mặt đều đỏ ửng, cầm cái gối lên ném qua: “Cái đồ lưu manh nhà anh!”
Hai người vui đùa ầm ĩ một lúc, rồi Tô Noãn mới bình tĩnh lại, cảm thấy tâm tình cũng tốt hẳn, đã rất lâu rồi cô chưa từng thả lỏng như vậy.
“Tôi bàn với anh chuyện này!”
Tô Noãn ngồi trên sô pha, nhìn Dương Triết nghiêm túc nói: “Chuyện bên này của tôi xem như đã qua được một giai đoạn rồi, bắt đầu từ ngày mai, có lẽ mỗi ngày tôi đều sẽ phải tăng ca, sau đó… Việc nhà thì thật sự em cũng không chú ý được nhiều, anh hiểu ý tôi chứ!”
Dương Triết gật đầu: “Yên tâm đi, ngày mai anh sẽ tiếp tục ra ngoài tìm việc, sau này sẽ ổn định cuộc sống qua ngày, chỉ là… Với bằng cấp của anh… Có vẻ hơi khó khăn!”
Nói đến chuyện này, trái lại Dương Triết cảm thấy mình cũng khá tủi thân.
Quả thật, ngay cả bằng cấp tiểu học, anh cũng không có, nhưng những kiến thức mà anh có được thì e là còn hơn cả kiến thức của mười người đã có học vị tiến sĩ
Nhưng người ta vẫn cần đến tờ giấy đó!
Tô Noãn suy nghĩ một chập lại nói: “Thật ra bằng cấp không đại diện cho mọi thứ, chúng ta có thể bắt đầu từ cái căn bản nhất. Như vậy đi, hôm đó tôi thấy anh lái xe cũng rất vững, anh có thể tìm việc làm tài xế trước, ví dụ như thuê tài xế qua mạng gì đó”.
Nói xong, Tô Noãn lấy ra một thẻ ngân hàng: “Trong này có một trăm nghìn tệ, ngày mai anh đến chỗ bán xe cũ, chọn mua một chiếc, lúc về tôi sẽ giúp anh đăng ký số hiệu, cũng xem như là một công việc đúng đắn”.
Thấy Dương Triết im lặng không nói, hơn nữa còn nhìn mình chằm chằm, Tô Noãn khẽ cau mày nói: “Anh đừng có chê bỏ công việc này, tôi không cần anh phải giàu có, chỉ cần anh có thể thành thật an ổn…”
“Cám ơn em!”
Không đợi Tô Noãn nói hết, Dương Triết chợt mỉm cười, mắt nhìn tấm thẻ ngân hàng trên bàn, trong lòng vừa cảm động lại vừa vui mừng.
Anh biết trong tay Tô Noãn cũng không dư dả gì, e rằng một trăm nghìn tệ này đã là toàn bộ tiền tiết kiệm của cô rồi. Thường ngày, đến một đồng mà Tô Noãn cũng không nỡ động đến, số tiền này là để giữ lại dùng trong trường hợp khẩn cấp.
“Anh cam đoan với em, trước đây anh không hề hứa hẹn điều gì chắc chắn nhưng sau này những gì mà mọi cô gái trên đời này có, em sẽ đều có, bọn họ không có, em cũng sẽ có!”
Ánh mắt Dương Triết dịu dàng lại kiên định.
Tô Noãn mở miệng muốn nói gì đó nhưng đột nhiên lại cảm giác sâu trong lòng như bị một thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào.
Nhìn ánh mắt người đàn ông này, trong lòng cô lại có cảm giác an toàn và kiên định không giải thích nổi: “Ừ, tôi tin anh”.
Vào buổi tối, Dương Triết gửi tin nhắn cho quản gia, bảo ông ta kiếm cho mình một chiếc xe Polo nhỏ đã qua sử dụng.
Ba ngày sau, một chiếc Polo nhỏ trông khá cũ, vẻ ngoài rất bình thường, không có gì kỳ lạ, đỗ dưới lầu nhà Dương Triết.
Dương Triết khởi động xe, chạy một vòng bên ngoài, sau đó gọi điện cho Quản gia: “Tôi đã dặn dò ông kiếm cho tôi một chiếc Polo cũ, ông lại kiếm cho tôi cái này, thế là ý gì?”
Quản gia ở đầu kia điện thoại đáp: “Đây là xe Polo cũ mà?”
Dương Triết cười khổ nói: “Động cơ cao cấp nhất trên thế giới, mỗi một linh kiện đều là phụ tùng quân dụng công nghệ cao cấp nhất, vỏ xe làm từ thiên thạch, tên lửa cũng chẳng xuyên qua được. Giờ đem thứ này ra chiến trường thì cũng tương đương dùng xe tăng rồi, chỉ với chi phí cải tạo và phụ tùng thì cũng đã trên hai triệu tệ rồi”.
“Hai triệu làm gì đủ”.
Quản gia bên kia điện thoại nói: “Xe Quân Hầu đi thì sao chỉ giá hai triệu ít ỏi được, toàn bộ đều dùng công nghệ cao cấp nhất trên thế giới, do mười mấy vị chuyên gia sửa chữa và lắp ráp hàng đầu thế giới cải tiến liên tục không ngừng nghỉ chỉ trong hai mươi tư giờ, tính ra thì cũng phải hai tỉ chứ, nếu như Quân Hầu không hài lòng thì tôi lại chuẩn bị…”
“Được, cứ như vậy đi, ông thắng rồi!”
Dương Triết cũng không tức giận cúp điện thoại, mà nhẹ nhàng sờ chiếc xe Polo cũ trị giá hai tỉ này, anh chỉ cảm thấy trong ngực khẽ nhói, chẳng lẽ vì sống ở thế giới người thường lâu rồi nên bản thân cũng trở nên keo kiệt sao?
Trước đây anh cũng không giống thế này!
Tô Noãn tan làm thì thấy xe của Dương Triết đã đến, cô cũng tỏ ra rất vui vẻ: “Mua hết bao nhiêu tiền vậy?”
“Hai… Hơn hai trăm nghìn…”, Dương Triết có tật giật mình nên ấp úng.
“Vậy cũng đáng giá đấy!”
Tô Noãn cầm lấy chìa khoá xe, vui vẻ ngồi vào trong xe, khởi động xe rồi vui vẻ nói: “Tôi chạy một vòng xem xe thế nào!”
“Đừng…”
Dương Triết giật mình bật thốt, nếu để Tô Noãn lái xe đi, thế chẳng phải bị lộ rồi sao?
Nhưng đã muộn rồi, Tô Noãn đã lái xe đi mất rồi, Dương Triết đấm ngực giậm chân tại chỗ, lát nữa anh phải giải thích với Tô Noãn thế nào đây!