Trần Chính Hạo bước ra từ một chiếc xe màu đen: “Các anh em, bày hết hàng của chúng ta ra, hôm nay chúng ta bày bán hàng vỉa hè thôi!”
Đám anh em mở cái hòm ở đằng sau, bên trong là vài loại rượu tây cao cấp.
“Noãn Noãn, em nghĩ hai chúng ta có cần chuẩn bị trước không? Chút nữa đi đăng ký kết hôn thì mặc đồ đôi nhé!”
Trần Chính Hạo đắc ý hả hê bước đến bên cạnh Tô Noãn, mắt láo liên nhìn xung quanh, nói bằng giọng khinh thường: “Tên vô dụng kia đâu? Có phải không dám tới không?”
“Anh ấy đi nhập hàng rồi!”
Tô Noãn khẽ nhíu mày, hôm nay sáng sớm Dương Triết đã đi ra ngoài rồi, đến bây giờ vẫn không thấy đâu, gọi điện cũng tắt máy, không biết anh chạy đi đâu nữa.
“Ha ha ha, anh nghĩ anh ta sợ mấy mặt, xấu hổ không dám tới rồi!”, Trần Chính Hạo cười ha ha.
Một tên bên cạnh cũng hùa theo giễu cợt: “Xem ra tên bỏ đi kia cũng không phải vô dụng lắm, ít nhất còn tự mình hiểu cơ mà”.
“Cậu Trần, coi như nể mặt hắn biết điều, chúng ta nhường hắn một lần đi. Chút nữa doanh thu của hắn hơn chúng ta một phần mười thôi thì coi như hắn thắng rồi”.
“Một phần mười? Ha ha, thế thì đề cao hắn quá rồi, sợ là một phần nghìn anh ta cũng không làm được!”
Đám người cười phá lên, Tô Noãn cau mày, đám người Trần Chính Hạo lái mấy cái xe sang, rồi bán vài chai rượu tây, chắc chắn Dương Triết không có cơ hội nào để chiến thắng.
“Đừng nói anh bắt nạt người ta! Anh ở đây đợi anh ta tới rồi mới bắt đầu bán, nhưng nếu anh ta không dám đến cũng không sao, đến khi đó hai chúng ta kết hôn, không thể không mời anh ta một chén rượu mừng, ha ha ha!”
Trần Chính Hạo nhìn thấy vẻ căm ghét trong ánh mắt Tô Noãn, hắn đã thèm muốn Tô Noãn từ lâu, nghĩ tới việc rất nhanh sẽ có được nữ thần trong lòng, cả người liền cảm thấy nóng rực.
Đợi đến hơn bốn giờ chiều, mọi người đều không thấy bóng dáng Dương Triết.
Trương Hoa Phương không kiên nhẫn chút nào thúc giục: “Mẹ nghĩ không cần đợi nữa đâu! Chắc chắn tên đó không dám đến rồi. Noãn Noãn, hôm qua đã nói rồi, con có chơi có chịu, đợi sau này con cưới cậu Trần rồi thì hai mẹ con chúng ta ngày nào cũng ăn ngon uống tốt!”
“Mẹ, con và Noãn Noãn đăng ký kết hôn xong thì con sẽ lập tức tặng cho mẹ hai chiếc Mercedes-Benz này!”
Trần Chính Hạo còn sốt ruột hơn, gọi người ta là mẹ luôn rồi.
Trương Hoa Phương vui vẻ cười: “Cậu Trần khách khí quá, Noãn Noãn có thể gả được cho cậu là phúc phần hai mẹ con chúng tôi tu luyện từ kiếp trước rồi!”
“Noãn Noãn, đừng đợi nữa, tên đó sẽ không đến đâu, đi đăng ký kết hôn với cậu Trần trước đi, để mẹ lái xe Mercedes-Benz của mẹ đưa hai đứa đến cục dân chính nhé!”
Trương Hoa Phương đã coi chiếc Mercedes-Benz như là đồ của mình luôn rồi.
Tô Noãn bật khóc vì tủi thân, cô là con gái ruột của bà ta cơ mà! Sao có thể bị coi như một món hàng vậy?
Và cô cũng oán hận Dương Triết không thôi, thật ra từ khi bắt đầu, cô đã biết Dương Triết đã không có cơ hội chiến thắng rồi.
Nhưng cô đã hạ quyết tâm, nếu Dương Triết thua, cô chắc chắn sẽ liều chết chống cự, quyết tâm sẽ không ly hôn với Dương Triết!
Thế nhưng, cô lại không ngờ rằng Dương Triết còn không có dũng khí đối mặt, thật sự uất ức mà!
“Nhìn kìa, tên đó đến rồi!”
Đúng lúc đó, một người đột nhiên hét lên, mọi người nhìn theo hướng đó, quả nhiên nhìn thấy Dương Triết cưỡi một chiếc xe điện trông như sắp hư tới nơi chạy về phía này.
“Anh đi đâu vậy hả!”
Tô Noãn vội vàng bước tới, trong lòng vẫn có chút mong đợi là Dương Triết biến mất cả một ngày, không chừng có thể khiến cô ngạc nhiên.
“Để xem nào, xem tên này nhập hàng gì!”
Trần Chính Hạo nóng lòng mở nắp sau của xe điện, phát hiện bên trong rỗng tuếch thì liền cười ha ha: “Chẳng lẽ mày lại định bán chiếc xe điện của mình à? Ha ha ha!”
Tô Noãn khẽ nhíu mày: “Hàng hóa của anh đâu?”
Dương Triết cười, nhìn Trần Chính Hạo rồi nói: “Không ngờ tên thiểu năng này cũng không ngu ngốc mấy, anh nói đúng lắm, hôm nay tôi bán chiếc xe điện này”.
“Ha ha ha, đúng thật là, tôi buồn cười chết mất ha ha... Ôi mẹ kiếp!”
Trần Chính Hạo đang cười được vài tiếng, đột nhiên giật mình, sau đó tức giận nói: “Mẹ nó, mày dám mắng tao thiểu năng à?”
Dương Triết lạnh lùng cười: “Bảo anh thiểu năng có khi còn sỉ nhục người thiểu năng ấy!”
Nói xong, đẩy xe điện đi vào gian hàng.
Tô Noãn ở bên cạnh cũng nghi ngờ, cô đang nghĩ hôm nay tại sao Dương Triết trở nên bạo dạn như vậy? Nếu là trước kia, đối mặt với những lời sỉ nhục như thế này, anh sẽ chỉ vâng vâng dạ dạ, hôm nay lại có thể bình tĩnh ung dung cãi lại.
“Con mẹ nó nữa, mày thử nói lại lần nữa xem!”
Trần Chính Hạo giận tím mặt, giơ nắm đấm định đánh đối phương nhưng chợt nhớ tới cảnh xảy ra ngày hôm qua, hắn lại cắn răng thu hồi nắm đấm lại.
Trần Chính Hạo hung hăng nói: “Cái loại ăn xin giống như mày cũng chỉ biết khoe khoang ngoài miệng thôi, chút nữa, đợi đến lúc liếm giày ông đây thì mong mồm mép của mày vẫn có thể lưu loát như thế!”
Nói xong thì quay trở lại Mercedes-Benz với dáng vẻ tức giận, vung tay lên: “Rượu tây cao cấp bán với giá thấp hơn đây, tất cả sản phẩm giảm giá 50%!”
Xe sang, rượu ngoại, hai thứ này xuất hiện đồng thời ở chợ đã thu hút sự chú ý của mọi người từ lâu rồi, nghe thấy âm thanh chào hàng này, trong phút chốc biển người đã ập đến, nhao nhao vây quanh phía đó.
Thứ đồ như rượu tây vốn dĩ chỉ có thể giữ giá gốc, giảm giá 50% tương đương với việc tặng không, chỉ trong chốc lát, toàn bộ số rượu tây đã được mua sạch.
“Ôi nào nào, xem ra hôm nay buôn bán không được tốt lắm, thế mà chỉ bán được hơn 900 nghìn, còn chưa tới một triệu nữa!”
Trần Chính Hạo cười ha ha rồi đi về phía Dương Triết, đưa điện thoại về phía anh, chỉ vào con số trên đó mà giễu cợt nói: “Thằng chó, đếm kỹ xem, đây là bao nhiêu chữ số? Ha ha ha, cả đời này mày cũng chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy đúng không?”
Dương Triết cũng không thèm quan tâm hắn, chỉ tìm một mẩu giấy rồi viết “Xe này đang bán”, sau đó treo lên tay cầm của xe điện.
Một đám người đột nhiên cười ha ha: “Thằng chó này bệnh cũng không nhẹ đâu nhỉ? Có lẽ đây là tài sản quý giá nhất của hắn rồi. Hay là chúng ta tỏ lòng thương hại hắn một chút, giúp hắn mua chiếc xe kia đi!”
“Được, tôi ra giá hai trăm!”
“Sao anh có thể như vậy? Chẳng lẽ chiếc xe này chỉ đáng giá hai trăm thôi sao?”
“Thế anh nói xem bao nhiêu tiền?”
“Nói gì thì cũng đáng giá 201 tệ đó, nhiều hơn một tệ thì với thằng chó này, chừng đó cũng đủ tiền mua hai cái bánh bao!”
“Ha ha ha, làm như anh nói đi. Ê thằng chó, 201 tệ, tao muốn mua cái xe này của mày!”
Một đám người cười vang.
Tô Noãn tức sắp bể phổi luôn rồi, còn tưởng Dương Triết sẽ làm ra chuyện gì khiến người khác ngạc nhiên, không ngờ lại như thế này.
“Chút nữa mọi người bật camera điện thoại, quay lại cảnh thằng chó này liếm giày tôi nhé. Đến khi đó chắc chắn sẽ rất hot, để cho thằng chó này được nổi tiếng, ha ha ha!”
Trần Chính Hạo đã bắt đầu lên kế hoạch mình nên sỉ nhục tên này như thế nào.
Dương Triết tỏ ra mắt điếc tai ngơ với tất cả những lời đó, hôm qua anh đã dùng cả đêm để khôi phục cơ thể, bây giờ cảm thấy hơi mệt, giờ ngồi xổm trên đất, anh cảm giác rất buồn ngủ.
Tô Noãn nhìn thấy dáng vẻ của đối phương thì tức đến mức muốn tát cho đối phương một cái. Hôm qua nghe anh nói những lời đó, còn tưởng rằng anh sẽ thay đổi, không ngờ vẫn là dáng vẻ vô dụng này!
“Ôi trời, nhìn kìa, nhiều xe sang quá!”
Đúng lúc đó, một người chỉ về một phía kêu lên, đám đông nhìn theo, nhìn thấy vài chiếc xe sang đang lái về phía này.
Đi đầu là một chiếc xe Maybach, phía sau là hai chiếc Rolls-Royce, còn có một chiếc Bugatti Veyron và một chiếc Lamborghini!
Tất cả mọi người nhìn mà ngơ ra, đây mới chính là xe sang thật sự!
Nếu so sánh với những chiếc xe này, thì mấy chiếc Mercedes-Benz và BMW của đám Trần Chính Hạo cũng giống như một đống sắt vụn mà thôi!
Một hàng xe sang kia chậm rãi dừng ở ven đường, một nhóm nam nữ ăn mặc ăn mặc sang trọng đi thẳng về phía gian hàng của Dương Triết.
Thế nhưng những người này đều rất lạ mặt, không giống người ở đây.
“Xin hỏi, chiếc xe điện này bán bao nhiêu?”
Một người trong số họ vừa mở lời, điều này khiến tất cả mọi người kinh ngạc, vậy mà bọn họ lại hỏi giá xe điện của Dương Triết!