Tô Noãn thì lại vui mừng, mặc kệ vì sao đám người đó lại có hứng thú với chiếc xe điện này, chỉ cần hôm nay có thể bán được chiếc xe thì dù có thua cũng không đến nỗi quá mất mặt.
“Nếu các anh muốn mua thì trả một trăm tệ đi”.
Tô Noãn ra một cái giá công bằng, thật ra có thể bán được bao nhiêu cũng không còn quan trọng nữa, chủ yếu là nếu như có thể bán ra thì không đến nỗi thua quá mất mặt.
Nào ngờ đúng lúc đó, Dương Triết đột nhiên lên tiếng: “Giá khởi điểm là một trăm tệ, ai ra giá cao thì chiếc xe sẽ thuộc về người đó”.
Tất cả mọi người đều sững sờ, ngay sau đó lại bật cười ha ha.
“Má ơi, anh ta lại còn bán đấu giá. Cười chết tôi mất, ha ha ha, tôi ra giá một trăm linh một tệ!”
Trần Chính Hạo lập tức cười lớn, cảm giác tên vô dụng này bệnh không nhẹ.
Đám bạn còn lại cũng hùa theo: “Tôi ra giá một trăm linh hai tệ!”
“Má, cậu chống đối tôi phải không? Tôi ra một trăm linh hai tệ lẻ một hào, hôm nay tôi phải lấy được chiếc xe điện cũ cao cấp này, ha ha ha!”
“Chao ôi, cậu chủ Trần quả nhiên giàu có, tôi chịu thua, chiếc xe điện cao cấp này nhường cho cậu đấy!”
Tô Noãn ở bên cạnh tức đến mức mặt sa sầm, người chồng vô dụng của cô ngoài việc tự rước lấy nhục nhã thì còn làm gì được chứ!
“Tôi ra giá một triệu tệ!”
Ngay lúc ấy, đột nhiên có một giọng nói nhè nhẹ vang lên bên cạnh.
Trần Chính Hạo cười lớn: “Tôi trả một triệu linh…”
Còn chưa nói xong hắn đã ngẩn người, cái gì, một triệu tệ?
Hắn quay đầu nhìn sang bên cạnh, phát hiện giá đó là do một trong số những người lái xe đắt tiền đưa ra.
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì lại có người nói: “Thêm một triệu tệ, tôi trả hai triệu tệ”.
“Ba triệu tệ!”
“Bốn triệu tệ!”
“Năm triệu tệ!”
Mấy người đó thoáng chốc nâng giá lên đến năm triệu tệ.
Lúc này Dương Triết mới lười biếng nâng mí mắt lên, liếc xéo Trần Chính Hạo: “Không phải vừa rồi anh nói phải có bằng được sao? Sao không hô tiếp nữa?”
Nói xong, anh cười khẩy một tiếng, quăng chìa khóa xe điện cho người ra giá năm triệu tệ, thản nhiên nói: “Chiếc xe này thuộc về anh”.
Người đó nhận lấy chìa khóa xe, chuẩn bị chuyển khoản ngay tại chỗ.
Trần Chính Hạo ngây ra như phỗng, vội vàng bước tới nói: “Anh có bị khùng không? Đây chỉ là chiếc xe điện cũ, tên ngốc này lừa đảo đấy…”
Bốp!
Trần Chính Hạo chưa nói xong đã bị tát một bạt tai.
Người nọ quát lên: “Tôi làm gì cần anh phải dạy sao? Anh là cái thá gì?”
Trần Chính Hạo bị tát đến mức mắt nổ đom đóm, nửa bên mặt lập tức sưng lên, nhưng chỉ đành ôm mặt lùi ra một bên, không dám hó hé tiếng nào.
Ting!
“Thẻ tín dụng ngân hàng Kiến thiết số đuôi 4662 của quý khách, năm triệu tệ vào tài khoản…”
Tiếng chuông báo vang lên từ điện thoại của Dương Triết, kích thích màng nhĩ của tất cả mọi người.
Cho đến khi mấy chiếc xe đắt tiền kia rời đi, đám đông vẫn sững sờ đứng tại chỗ, cứ như trúng phải bùa định thân.
“Điên rồi, điên rồi, đám người kia chắc chắn là điên rồi!”
Trần Chính Hạo mặt xám như tro, miệng lẩm bẩm, giống như chịu cú sốc rất lớn.
“Anh nhỏ tiếng thôi, nếu để họ nghe được, họ quay lại tát anh hai bạt tai nữa đấy!”
Dương Triết đứng dậy, dùng tay khẽ phủi bụi trên người, đưa lịch sử chuyển khoản năm triệu tệ đến trước mặt Trần Chính Hạo: “Đếm xem có mấy con số không”.
“Mày đừng có đắc ý!”
Trần Chính Hạo quát lớn: “Hôm nay mày may mắn mà thôi, chẳng qua chỉ là một con chó Pug, may mắn được ngươi ta thưởng cho khúc xương, hai ta cứ đợi đấy mà xem!”
Nói xong, hắn định hùng hổ rời đi.
“Đứng lại!”
Dương Triết lạnh lùng nói: “Có phải anh quên cái gì rồi không?”
“Đậu má, nể mặt mày lắm rồi đúng không?”
Trần Chính Hạo giận dữ quát: “Đừng tưởng bây giờ có mấy đồng tiền trong tay thì ghê gớm lắm, có biết bố tao là ai không? Chủ tịch công ty bất động sản Hoa Thành Trần Minh Phi, mày thì là cái thá gì!”
Quao…
Nghe đến tên Bất động sản Hoa Thành, người đứng vây xem đều hít sâu vào một hơi, dùng ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái nhìn Trần Chính Hạo.
Đó là công ty đứng top mười địa phương, định giá công ty ít nhất cũng phải ba tỷ trở lên, năm triệu tệ đối với bọn họ mà nói quả thật chẳng là gì.
“Dương Triết, còn không mau xin lỗi cậu chủ Trần!”
Trương Hoa Phương nghe thấy bối cảnh đằng sau Trần Chính Hạo, sợ đến mức mặt trắng bệch.
Trước kia, bà ta chỉ cảm thấy Trần Chính Hạo giàu có, nhưng bà ta không biết hắn lại là con trai của Chủ tịch công ty bất động sản Hoa Thành - Trần Minh Phi.
Hầu như toàn bộ người ở thành phố Nam Giang đều biết Trần Minh Phi không phải chỉ là một thương nhân bình thường, năm xưa ông ta dựa vào việc làm ăn phi pháp mà phất lên, tính tình hung tàn độc ác, chọc giận ông ta chẳng khác nào sờ râu của Diêm Vương.
Những người đứng quanh xem đều lắc đầu thở dài, ánh mắt nhìn Dương Triết đều tràn đầy hả hê và thương hại. Nếu muốn trách thì chỉ trách anh ta không may, đắc tội ai không được, cứ phải chọc vào con trai của Trần Minh Phi.
Trần Chính Hạo cười nhạt nói: “Chỉ cần mày xin lỗi tao đàng hoàng, sau đó ngoan ngoãn nhường vợ mày cho tao, chuyện ngày hôm nay coi như chưa từng xảy ra”.
Một số người còn có chút tốt bụng nghe được lời này khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra hôm nay anh ta rất may mắn, qua được cửa ải dễ dàng như vậy.
Tô Noãn cũng tuyệt vọng nhắm mắt lại, cho dù Dương Triết có thắng trận đấu thì đã sao?
“Anh… quỳ xuống liếm giày cho tôi”.
Lúc đó, một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Giọng nói không lớn nhưng lại vô cùng rõ ràng, đám người ở bên cạnh lập tức trở nên yên lặng, giống như nghe được câu nói khó tin nhất trên đời.
Tô Noãn sững người, chợt mở mắt ra, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc. Câu nói này lại được nói ra từ miệng của Dương Triết!