• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Triết vừa nói xong, cả căn phòng liền yên tĩnh lại một thoáng, sau đó mọi người cười ồ lên.

“Ha ha ha, tôi thấy tên vô dụng này hôm nay có gì không đúng lắm, chắc bị cửa kẹp vào rồi!”

“Haizz, bị điên mà không biết mình điên, vừa nãy cậu định gọi cho ai cơ? 10086 à? Ha ha!”

“Dương Triết!”

Lúc này Tô Noãn mới phản ứng lại, kéo mạnh cánh tay Dương Triết lại. Nói thật, hôm nay Dương Triết biểu hiện rất mạnh mẽ, khiến cô từ đầu đến cuối không nói được gì.

Nhưng chuyện gọi điện cho Trương Cao Bình thì…hình như giả vờ hơi quá.

“Được, đuổi việc Tô Noãn đúng không?”

Dương Triết để điện thoại xuống, cười lạnh rồi nói: “Nghĩ mình là ai vậy chứ, chúng tôi không hầu đâu, có giỏi thì đừng có tới cầu xin vợ tôi!”

Nói xong anh liền kéo tay Tô Noãn rồi quay người đi.

“Đứng lại!”

Tô Mi đột nhiên quát lên rồi chỉ vào cái bàn mà Dương Triết lật đổ: “Chạy tới đây làm ầm cả lên rồi định đi thế này à?”

Dương Triết ngơ ra rồi đột nhiên cười lạnh, nói: “Đúng đấy, cứ đi như thế quả thật không phù hợp lắm, tôi vẫn còn một chuyện cần giải quyết”.

Anh vừa nói vừa đi chậm rãi về phía Tô Mi.

Tô Mi chỉ vào cái bàn họp vừa bị lật tung: “Anh làm thế này là phá hoại tài sản công, phải bồi thường gấp ba, nếu không… A!”

Nói được một nửa thì Tô Mi đột nhiên hét lên, cô ta bị Dương Triết đẩy bay ra đằng sau, sau đó ngã nhào xuống đất.

“Hôm nay cô đẩy Tô Noãn một cái, tôi trả lại cho cô!”

Nói xong anh lạnh lùng lướt nhìn mọi người, cũng không biết vì sao mà tất cả mọi người bao gồm bà cụ Tô đều cảm thấy như đang bị một con rắn độc nhìn chằm chằm.

“Nghe cho rõ đây, những gì trước đây các người làm với vợ tôi tôi sẽ không tính toán nữa. Nhưng từ bây giờ trở đi, ai mà dám động vào một sợi tóc của vợ tôi thì tôi sẽ khiến người đó thậm chí không có cơ hội để hối hận, đừng có coi lời của tôi như trò cười!”

Nói xong anh liền kéo tay Tô Noãn quay người rời đi.

Trên đường về, Tô Noãn ngồi trên ghế phó lái mà chẳng nói câu nào.

Lúc này tâm trạng Dương Triết mới dần dần bình ổn lại, anh nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi, anh khiến em bị đuổi việc mất rồi”.

“Không liên quan đến anh”.

Tô Noãn thở một hơi thật dài: “Thực ra những điều ban nãy anh làm tôi cũng thấy rất sảng khoái, mấy năm nay đã phải kìm nén rất nhiều, thực sự cảm ơn anh”.

“Đừng cảm ơn, em không trách anh là tốt rồi”.

Dương Triết nở nụ cười. Suốt mấy năm nay, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Tô Noãn cảm ơn mình.

“Nhưng mà…ban nãy anh hơi bốc đồng quá”.

Tô Noãn vừa nói xong thì vội bổ sung: “Tôi không trách anh, tôi chỉ mong là sau này anh có gặp chuyện gì thì đừng bốc đồng, có nhiều vấn đề không thể giải quyết bằng nắm đấm đâu”.

“Điều này thì anh không thể đồng ý với em được”.

Dương Triết cười nói: “Nếu động vào anh thì anh còn có thể kiềm chế được, nhưng nếu là em thì mãi mãi không bao giờ có thể. Ai dám động vào em thì anh nhất định sẽ bắt kẻ đó đền gấp mười!”

Tô Noãn ngẩn ra, sau đó cô chầm chậm quay đầu, vừa hay nhìn thấy sườn mặt nghiêng nghiêng của người đàn ông này.

Không được coi là đẹp trai, nhưng khuôn mặt góc cạnh rõ nét, ánh mắt kiên định và dịu dàng. Hai năm nay, Dương Triết luôn vô cùng nghe lời cô.

Ban nãy là lần đầu tiên anh làm trái lời cô, nhưng cô lại thấy rất an lòng, rất vui vẻ. Cô gái nào cũng sẽ khát khao từ tận đáy lòng có được một bờ vai vững chắc để mình dựa vào.

Nhưng cô không biết là ban nãy Dương Triết đã rất cố gắng kìm nén bản thân rồi.

Có một khoảnh khắc anh thật sự rất muốn đánh cho tất cả mọi người kể cả bà cụ Tô kia một trận ra trò, sau đó đập nát cái tập đoàn Tô Thị ra.

Nhưng anh vẫn kìm nén, nơi đây không phải thế giới trước kia của anh, đây chỉ là xã hội của người thường, hơn nữa anh cũng phải nghĩ cho Tô Noãn nữa.

Hai người về đến nhà, tuy Tô Noãn không trách Dương Triết nhưng cô vẫn rầu rĩ không vui.

Dương Triết đưa cho cô một cốc nước nóng, anh nhận ra tâm sự của cô nên cười nói: “Yên tâm đi, em không thất nghiệp đâu. Trong vòng mười phút họ sẽ phải gọi điện cầu xin em”.

Tô Noãn cười khổ, nói: “Anh đừng an ủi tôi nữa, hôm nay đã gây chuyện lớn như thế rồi..."

Reenggg…

Vừa dứt lời thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, bà cụ Tô gọi điện đến.

Tô Noãn ngẩn người, lúc này mà bà nội còn gọi điện cho cô ư? Bà gọi để mắng cô sao?

“Nhìn xem, anh đã nói rồi mà”.

Dương Triết cười nói: “Lát nữa em cứ làm đúng như những gì anh nói, chắc chắn họ sẽ gọi em về để tiếp quản dự án, em nhất định không được đồng ý, hãy nghe anh”.

Tô Noãn hơi do dự, nhưng vẫn dè dặt ấn loa ngoài. Do Dương Triết ra hiệu nên cô không mở lời trước.

“Ngày mai cháu đi làm đi, dự án hợp tác với tập đoàn Thiên Thành sẽ do cháu toàn quyền phụ trách”.

Giọng bà cụ Tô vang lên từ đầu dây bên kia.

Tô Noãn ngớ người, vẻ mặt cô vô cùng kinh ngạc. Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đang nở nụ cười của Dương Triết, tên này đoán đúng thật sao?

Dương Triết lắc đầu với cô, giơ tay ra hiệu từ chối.

Tô Noãn liền cắn răng: “Xin lỗi bà, giờ cháu đã không còn quan hệ gì với Tô Thị nữa, chuyện hợp tác bà hãy để Tô Mi làm đi”.

Nói xong Dương Triết liền giơ tay ra cúp máy, sau đó trực tiếp tắt máy.

“Sao anh biết họ sẽ gọi điện cho tôi, đã xảy ra chuyện gì vậy!”

Tô Noãn vô cùng kinh ngạc, thực sự không nghĩ ra vì sao lại như vậy.

Dương Triết nhún vai, cười với vẻ nghiền ngẫm: “Vừa nãy anh mà không gọi cho Trương Cao Bình gọi điện bảo ông ta chạy ra giải quyết rõ ràng thì người ta đã hủy hợp đồng rồi”.

“Tôi không có thời gian để đùa với anh đâu!”

Tô Noãn không coi chuyện này là thật, dùng một máy riêng khác của mình để gọi cho một số khác.

Tuy Tô Noãn bị rất nhiều người trong công ti tẩy chay, nhưng trong phòng làm việc của mình thì cô cũng có vài người tin cậy, vừa nãy khi họp trợ lý của cô cũng ở đó.

Sau khi hỏi tình hình thì Tô Noãn kinh ngạc tới nỗi trợn tròn mắt lên!

Đối phương nói với cô rằng khi nãy cô vừa đi, Trương Cao Bình đã đi tới ngay rồi nổi trận lôi đình trong phòng họp, hủy hợp đồng ngay tại chỗ, nói rằng trừ Tô Noãn thì ông ta sẽ không hợp tác với bất cứ ai!

“Việc này…việc này rốt cuộc là sao…”

Tô Noãn chẳng hiểu ra sao, cô mới chỉ gặp mặt Trương Cao Bình một lần, hoàn toàn không có giao tình gì, Trương Cao Bình không có lý do gì để nghiêng về phía cô như vậy.

“Chủ tịch Trương cũng là người có giới hạn, có thể là đã biết được nhà họ Tô đã làm những chuyện đó với em, sau đó liền nổi nóng, bình thường mà”.

Dương Triết bật cười rồi chen một câu, nói tiếp: “Chuyện này em cứ nghe anh, nhưng em tuyệt đối không được mềm lòng, cứ để họ sốt ruột đi, không tỏ thái độ thì họ không coi em ra gì đâu, vừa hay mượn chuyện này để giày vò họ”.

Tô Noãn cắn môi: “Tôi không ham gì dự án đó, nhưng dù sao tôi cũng là người nhà họ Tô, không thể nào mở to mắt nhìn nhà họ Tô bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này được, dù sao đây cũng là tâm nguyện mà bà nội hằng mong mỏi…”

Dương Triết thở dài lắc đầu, cô gái này đôi khi quá mềm lòng. Nhà họ Tô đối xử với cô như vậy nhưng cô vẫn luôn lấy ơn báo oán.

“Anh không bảo em từ bỏ. Ý anh là đừng đồng ý dễ dàng như vậy, cứ giày vò họ mấy ngày cái đã, để họ nếm trái đắng mà mình đã trồng”, Dương Triết nói.

“Nhưng…nhưng bên phía chủ tịch Trương mà cứ kéo dài thì cũng…”

“Em cứ yên tâm”.

Dương Triết vỗ nhẹ vai Tô Noãn: “Phía bên kia chắc chắn không sao, dự án cũng không gấp gáp tiến hành như vậy đâu, yên tâm đi, nghe anh, chắc chắn sẽ không sao!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK