• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dừng tay!”

Tô Noãn thấy Dương Triết bị thương thì vội vàng tiến lên trước muốn đẩy Trần Chính Hạo ra, Trần Chính Hạo đang tức sôi máu nên vung tay hất Tô Noãn ra khiến cô bị ngã xuống đất.

“Đồ chó má, tao bảo mày quỳ xuống, không nghe thấy sao!”

Trần Chính Hạo vẫn nắm chặt cổ áo Dương Triết, vẻ mặt hung tợn.

Chỉ là hắn chợt phát hiện, ánh mắt tên vô dụng này như chợt loé sáng, cũng không biết có phải do bản thân mình hoa mắt không nữa.

Sau đó không hiểu sau cổ tay chợt nhẹ hẫng, cả người không tránh khỏi loạng choạng lùi về sau mấy bước.

“Quỳ xuống xin lỗi vợ tôi!”

Đột nhiên Dương Triết lạnh lùng mở lời.

Không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

“Ha ha ha ha!”

Trần Chính Hạo ôm bụng cười lớn tiếng: “Vừa nãy mày bị đụng đến ngu người rồi sao? Mày có biết mày đang nói cái gì không? Ha ha ha ha, cô Trương, cô mau nhìn xem, thứ chó má này thật sự bị cháu đánh đến ngu rồi này!”

Bộp!

Ngay lúc này, đột nhiên Dương Triết vươn tay ra kẹp cổ đối phương, sau đó một tay chậm rãi vung lên trên.

Trong phút chốc, Trần Chính Hạo không thể phát ra được âm thanh nào nữa, hai chân giãy dụa trên không.

Vẻ mặt Dương Triết vô cảm, ngón tay dần dần siết chặt mạnh thêm, sắc mặt Trần Chính Hạo tái xanh, đầu lưỡi duỗi ra như một con chó, đồng tử cũng bắt đầu giãn ra.

“Cái thứ chó má, mau buông tay ra!”

Trương Hoa Phương sợ hãi, vội xông lên phía Dương Triết.

“Còn dám tiến lên nửa bước thì giết không tha!”

Đột nhiên Dương Triết quát lớn một tiếng, miệng lưỡi như sấm, sát khí nặng nề bỗng chốc lan tràn xung quanh.

Trương Hoa Phương sợ đến mức run lẩy bẩy, suýt chút nữa đã ngã ngồi xuống đất.

“Dương Triết, mau dừng tay!”

Tô Noãn đang hoảng hốt cũng kịp phản ứng lại, vội tiến lên kéo lấy cánh tay Dương Triết.

Sắc mặt Dương Triết hơi ngẩn ra, lúc này mới từ từ thả lỏng tay, anh chỉ nghe lời của Tô Noãn mà thôi.

Trần Chính Hạo như chó chết nằm vật dưới đất, ôm cổ một lát lại ho khan: “Được lắm, mày vậy mà lại dám ra tay, tao thấy là mày chán sống rồi, ông đây…”

Ánh mắt Dương Triết lạnh như băng liếc qua, Trần Chính Hạo lập tức sợ sệt vội ngậm chặt miệng lại, ngay cả bản thân hắn cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác sợ hãi tên vô dụng này.

“Cậu chủ Trần, cậu đừng tức giận, tên chó má này phát điên lên rồi!”

Trương Hoa Phương vội vàng tiến lên trấn an Trần Chính Hạo, đột nhiên ánh mắt lại xoay tròn, quay đầu nói: “Dương Triết, đừng nói tao không cho mày cơ hội, muốn con gái tao tiếp tục ở bên cạnh mày cũng được, nhưng mày phải chứng minh bản thân mày!”

Dương Triết lạnh lùng nói: “Chứng minh thế nào?”

Ánh mắt Trương Hoa Phương chợt loé lên chút gian xảo: “Cậu chủ Trần hơn mày gấp nghìn gấp vạn lần, nhưng chúng ta cũng không muốn ức hiếp người. Như vậy đi, chẳng phải mày đang bày một sạp hàng rong sao?”

“Ngày mai , mày với cậu chủ Trần so tài một trận công bằng. Từ sáng sớm mai bắt đầu, đến sáu giờ chiều thì kết thúc, doanh thu của ai nhiều hơn thì người đó thắng, người thua phải chủ động rời khỏi con gái tao”

“Sao cháu có thể đi bán hàng rong được chứ!”

Trần Chính Hạo vừa chuẩn bị nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy Trương Hoa Phương nháy mắt ra hiệu cho mình, trong lòng lập tức đã hiểu ra.

“Ha ha, được, vậy tao cứ chơi cùng với mày vậy!”

Trần Chính Hạo nhìn Dương Triết mà cười lạnh: “Nhưng tao cũng muốn thêm điều kiện, ngày mai ai thua, ngoại trừ phải rời xa Tô Noãn, còn phải quỳ xuống liếm giày người thắng, mày dám chấp nhận không!”

“Các người xem tôi là cái gì!”

Tô Noãn lớn tiếng nói: “Tôi cũng chẳng phải là hàng hoá, các người dựa vào đâu….”

“Được, tôi đồng ý!”

Đột nhiên Dương Triết lạnh lùng mở lời.

“Ha ha ha, được, vậy ngày mai gặp, chuyện hôm nay cứ để đó, đến lúc thì nợ cũ nợ mới tính hết một thể!”

Trần Chính Hạo nhìn thấy đối phương đã trúng kế, cười ha ha lớn tiếng rời đi, Trần Hoa Phương mắng vài câu rồi cũng đi theo Trần Chính Hạo ra khỏi cửa.

“Có phải anh điên rồi không, chẳng lẽ anh không nhìn ra đây là một cái bẫy sao!”

Tô Noãn rất tức giận, mặc dù trên danh nghĩa nói là so tài công bằng nhưng Trần Chính Hạo là loại người gì? Đến lúc đó thì sẽ tìm một đám người đến lo việc kinh doanh là được rồi, sao Dương Triết có thể thắng được hắn?

Nhưng tên ngốc này cũng chẳng nhìn ra được đây là cái bẫy, Dương Triết vẫn là bị trúng kế!

Nhìn Dương Triết im lặng không nói gì, Tô Noãn lại càng tức giận vội quay về phòng, tìm tòi một bao đồ rồi lấy ra, nói: “Mấy thứ đồ trang điểm với trang sức này là toàn bộ những thứ đáng tiền của tôi, ngày mai anh cầm đi bày bán đi, chỉ đành thử vận may thôi!”

Khoé miệng Dương Triết chợt cười dịu dàng, xem ra, trong lòng cô vợ này vẫn còn có mình.

“Em yên tâm, sau này chỉ cần anh còn thì không ai có thể khiến em thua!”

Dương Triết khẽ cười nhìn Tô Noãn, sau đó quay người đi vào phòng ngủ của mình.

Tô Noãn đứng tại chỗ ngẩn người một lúc lâu, chỉ cần anh còn thì không để mình thua?

Cũng không biết tại sao sau khi nghe thấy những lời này, cô lại cảm nhận được cảm giác an toàn và vững vàng đã mất từ rất lâu? Đây cũng là lần đầu tiên cô có được cảm giác đó từ người đàn ông này.

Nhưng rất nhanh, Tô Noãn lại lắc đầu cười khổ, cô đã kết hôn với tên vô dụng này hơn hai năm rồi, đức hạnh anh thế nào, mình còn không rõ sao?

Cũng chỉ biết khua môi múa mép mà thôi!

Đêm khuya.

Dương Triết đứng trước cửa sổ, khoanh tay đứng, mắt nhìn lên bầu trời đầy sao.

Mặc dù trước đây, những lúc anh không ngủ được thì đều thích đứng ở cửa sổ ngắm sao trời, nhưng anh lúc này đã khác hoàn toàn với trước kia!

Trời đêm bao la, sao giăng đầy trời, dưới ánh nhìn kiêu ngạo của Dương Triết, ánh mắt hừng hực tưởng chừng như muốn nuốt chửng cả vũ trụ, dường như ánh sáng xung quanh cũng ảm đạm hơn nhiều.

Trên người anh tản ra khí thế như núi thây biển máu, khuấy động cả mấy trăm mét xung quanh, côn trùng cũng ngừng kêu, trẻ nhỏ ngủ say đột nhiên khóc vang lên, người chìm đắm mộng đẹp không hiểu sao lại cảm thấy kinh hồn bạt vía, như thể ngày tận thế đã đến.

Anh quay về rồi!

Cách mấy chục mét nơi xa, trên nóc một toà nhà, một người phụ nữ mặc bộ đồ bó sát, ánh mắt chợt lóe lên. Cô ta đưa mắt nhìn xuống khắp thiên hạ, người có thể tỏa ra khí thế như vậy chỉ có duy nhất Quan Quân Hầu độc nhất vô nhị!

Gương mặt tuyệt mỹ lúc nào cũng lạnh băng không đổi của Thiên Ảnh rốt cuộc cũng có chút vẻ dịu dàng hiếm có, chuyện cũ về người đàn ông kia giống như một đoạn phim, từng cảnh từng cảnh hiện lên trước mắt cô ta.

Mười lăm tuổi, lần đầu tiên anh lên chiến trường, lập chiến công kinh người, uy chấn thiên hạ, một trận đã thành danh.

Từ đó về sau, chiến công xuất sắc luôn là biểu tượng của anh. Anh dẫn dắt một trăm nghìn Triết Tự Quân, đánh đông dẹp bắc, càn quét chiến trường, đi đến nơi đâu cũng có cả triệu xác chết nằm xuống.

Thủ vững đánh thắng, vượt trội thiên hạ, không ai cản nổi, được sắc phong là Quan Quân Hầu, đứng đầu trong bảy Đại Hầu tước!

Khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, chính là vào ngày anh được phong Hầu cũng đúng lúc là sinh nhật thứ hai mươi của anh!

Phải biết là, trong sáu Đại Hầu tước còn lại, người được phong hầu trẻ nhất cũng cũng đã hơn năm mươi vào lúc ấy.

Vù…

Một mũi tên lông vũ trong suốt phóng thẳng lên trời như một lưỡi đao vẽ ra một vết nứt trên trời, chẳng khác nào một tia chớp

Cùng lúc đó, gió nổi mây vần.

Lệnh tiễn quân hầu, bốn biển cúi đầu!

Dương Triết nhìn thấy vệt sáng bạc cắt ngang chân trời, khoé miệng khẽ nhếch suy ngẫm, sau đó anh lắc đầu cười khổ.

Xem ra Thiên Ảnh vẫn giống như trước, tính tình vẫn luôn gấp gáp như vậy, vừa biết được mình đã khôi phục ký ức thì đã vội vã triệu tập thuộc hạ cũ.

Cũng may, ý nghĩa của cung tên lông vũ này chỉ có mấy người bọn họ mới hiểu được, nếu không hành động này sẽ làm lộ tin anh còn sống, e là sẽ dẫn đến một màn gió tanh mưa máu quét sạch cả tinh cầu!

Tôi - Dương Triết - Quan Quân Hầu quay về rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK