• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó.

Trong phòng Kiến trúc của Tô Thị.

"Bà ơi, Tô Noãn quá đáng thật, dám cúp điện thoại của bà rồi tắt máy nữa, cháu thấy phải dạy dỗ cho con bé một bài học..."

Tô Mi nói ầm cả lên.

"Im miệng đi!"

Bà cụ Tô tức tới nỗi khóe miệng co giật, đập mạnh lên bàn: "Không phải họa do cháu gây ra sao, nếu không phải cái đề nghị vớ vẩn của cháu tối qua thì chuyện sẽ thành ra thế này sao?"

Việc đổi người phụ trách dự án hợp tác Tô Noãn ngay sát giờ là do tối qua Tô Mi đã chạy đến nhà bà cụ Tô rồi khóc lóc sướt mướt, nói rằng Tô Noãn có mưu đồ xấu với công ti, chuyện này chắc chắn không thể để cho Tô Noãn phụ trách được vân vân.

Thực ra bà cụ Tô cũng không phải kẻ hồ đồ, bà ta biết thừa Tô Mi đang mưu tính gì, nhưng vì bà ta luôn thiên vị hai anh em Tô Mi và Tô Viễn Chí nên nghĩ kỹ lại một hồi thì đã đồng ý đổi người phụ trách dự án thành Tô Mi.

Dù sao cũng ký hợp đồng rồi, sát giờ đổi người phụ trách cũng không phải chuyện lớn gì.

Nhưng không ngờ chuyện lại thành ra thế này.

Thực ra trong lòng tất cả mọi người cũng khá nghi hoặc, vừa nãy khi Trương Cao Bình đến công ti bàn chuyện hợp tác và ký quyết định cuối cùng vẫn còn khá bình thường, nhưng mới có một thoáng sao đã trở mặt còn nhanh hơn lật sách rồi?

Nhưng lúc này họ cũng chẳng còn tâm trạng để nghĩ những thứ này nữa. Vừa nãy Trương Cao Bình đã tuyên bố, nói rằng ông ta chỉ công nhận Tô Noãn là người phụ trách, nếu không sẽ hủy hợp tác.

"Bà nội..."

Tô Mi nói khẽ: "Chúng ta đã ký hợp đồng hợp tác với tập đoàn Thiên Thành rồi, nếu họ hủy có nghĩa là trái hợp đồng, chúng ta có thể kiện họ..."

"Trong đầu cháu là bã đậu đấy à!"

Bà cụ Tô tức tới nỗi đập bàn: "Người ta cùng lắm chỉ bồi thường ít tiền trái hợp đồng thôi. Nhưng nếu như thế, khi đã trở mặt rồi thì con đường sau này ở Nam Giang phải đi thế nào khi đã đắc tội tập đoàn Thiên Thành, hậu quả đó cháu không nghĩ đến à?"

Tô Mi há hốc mồm nhưng chẳng biết nên nói gì.

"Nghe này!"

Bà cụ Tô đanh giọng quát Tô Mi: "Chuyện này do cháu mà ra, cháu phải phụ trách chuyện này. Nếu không làm tốt mà hỏng dự án thì sau này cháu đừng có đi làm nữa!"

Cùng lúc đó.

Dương Triết đang ngồi ở nhà với Tô Noãn ăn một bàn đầy ắp thức ăn vô cùng vui sướng, họ trò chuyện trên trời dưới biển.

Điều khiến Tô Noãn cảm thấy hứng thú nhất là sự thay đổi trong mấy ngày nay của Dương Triết, anh dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác.

"Đúng rồi, người lần trước tặng quà mừng cho bà nội sao mãi không xuất hiện, tôi vẫn luôn nhớ mãi chuyện này. Nếu có ngày nào đó chính chủ xuất hiện thì tôi lại không gặp được".

Việc Tô Noãn nói là việc lần trước bà cụ Tô mừng thọ, đột nhiên có một đám người tới tặng một đống vàng ngọc quý giá.

Nhưng chuyện này nói ra cũng lạ, đã mấy ngày rồi mà sao chính chủ vẫn chưa xuất hiện?

"Em đừng nghĩ nhiều quá, không chừng có người âm thầm lấy danh nghĩa của em để tặng cho bà nội, nếu không thì thứ đồ quý giá như vậy, chính chủ chẳng có lý do gì để không xuất hiện cả", Dương Triết nói mấy câu lấy lệ.

"Lấy danh nghĩa của tôi?"

Tô Noãn xoa đầu, rất nghi hoặc: "Vậy thì là ai nhỉ... Tôi cũng không có nhiều bạn bè... Chẳng lẽ là người đó?"

"Ai cơ?", Dương Triết ngẩng đầu.

Tô Noãn khẽ nhíu này, ngẩng đầu nhìn Dương Triết: "Tôi nói với anh chuyện này, anh đừng giận nhé".

"Ừ, em nói đi", Dương Triết để đũa xuống, nói rất nghiêm túc.

Tô Noãn khẽ cắn môi, thở dài: "Thực ra hai năm nay có nhiều người vẫn luôn theo đuổi tôi, trong đó có một người tên là Lâm Chí Bình thực sự rất phiền phức. Tôi đã từ chối anh ta rất nhiều lần, nói là tôi đã kết hôn rồi nhưng anh ta cứ bám lấy tôi".

Dương Triết nói: "Em cảm thấy quà mừng thọ lúc trước có thể là do anh ta tặng?"

Tô Noãn khẽ lắc đầu: "Tôi cũng không dám chắc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có Lâm Chí Bình là có khả năng nhất. Anh ta là cậu ấm của một gia tộc lớn trong tỉnh, bình thường cũng khá huênh hoang. Trước kia anh ta tặng tôi rất nhiều món quà quý giá, thậm chí còn tặng tôi một căn biệt thự, nhưng tôi đã từ chối hết".

Nói rồi cô vội vàng bổ sung: "Anh đừng nghĩ nhiều, tôi chẳng có gì với anh ta cả, anh ta cứ bám lấy tôi, không thể nào dứt ra được, nghĩ thôi đã thấy đau đầu".

Dương Triết cười, nói: "Anh nghĩ nhiều gì chứ, bà xã nhà anh anh còn không tin chắc. Nếu thực sự là anh ta tặng thì cũng coi như là chuyện tốt, cho không mà, sao lại không lấy".

"Anh nói cái gì đấy!"

Tô Noãn bực bội trừng anh: "Tôi chẳng có quan hệ gì với anh ta hết, sao tôi lại phải lấy đồ của anh ta chứ. Lần sau mà gặp tôi phải hỏi anh ta cho rõ, nếu thực sự là anh ta tặng thì dù tôi có bán cả nhà cũng phải trả lại đồ cho anh ta!"

Dương Triết nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tô Noãn, anh liền nở nụ cười vui vẻ. Anh thích nhất là thái độ rạch ròi rõ ràng này của cô.

Reenggg...

Hai người đang nói chuyện thì điện thoại Dương Triết reo lên. Tô Mi gọi đến.

Dương Triết cười nhún vai, anh ấn loa, giọng nói không kiên nhẫn của Tô Mi lập tức vang lên từ đầu dây bên kia: "Bảo Tô Noãn nghe máy!"

Vì Tô Noãn tắt máy thế nên chỉ có thể gọi cho Dương Triết.

"Ngại quá, cô ấy không khỏe lắm nên đã ngủ rồi", Dương Triết nói.

"Gọi cô ta dậy!", giọng Tô Mi rất trịch thượng.

Dương Triết cười, sau đó gằn từng chữ một: "Mẹ kiếp, cô là cái thá gì!"

Nói xong anh liền cúp máy, sau đó tắt nguồn luôn.

"Chúng ta làm thế này có phải hơi quá đáng không...", Tô Noãn ngập ngừng nói.

"Không quá đáng chút nào, em quên lúc trước cô ta đã bắt nạt em thế nào sao?"

Dương Triết vừa nói vừa đứng dậy mở cửa.

"Anh mở cửa làm gì thế?", Tô Noãn không hiểu.

"Dương Triết cười nói: "Đợi lát nữa thì lười mở cửa, yên tâm đi, chưa đến nửa tiếng nữa Tô Mi sẽ đến. Đến lúc đó em đừng nói gì cả, cứ bảo sẽ để anh quyết định là được, anh sẽ nói chuyện với cô ta".

Tô Noãn ngập ngừng thoáng chốc: "Ừm...nhưng lát nữa anh đừng có quá đáng quá nhé".

"Ha ha, yên tâm đi!"

Dương Triết quả nhiên nói đúng. Chưa đến hai mươi phút sau Tô Mi với chiếc váy dài màu đỏ đã hùng hổ bước vào.

Thấy hai người đang ngồi trên sofa ăn điểm tâm, cô ta bùng nổ: "Tô Noãn cô có ý gì vậy hả, điện thoại thì tắt máy, không phải cô nói bị ốm sao? Thế mà vẫn ngồi đây ăn điểm tâm, cô cố ý phải không! Không nói nhiều lời nữa, ngày mai tới công ty làm việc đi! Nếu phá hỏng dự án này thì tự chịu hậu quả!"

Tô Mi đứng cạnh chửi mắng, Dương Triết và Tô Noãn còn chẳng thèm nhìn cô ta mà chỉ tiếp tục ăn điểm tâm và xem ti vi.

"Nói xong chưa? Xong rồi thì ra ngoài đi, bà xã tôi thích yên tĩnh, không thích người ồn ào phiền phức đâu".

Khi cô ta mắng xong Dương Triết mới lười biếng đáp một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK