• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm!

Nghe thấy ba chữ Quan Quân Hầu, tất cả mọi người bỗng chốc như bị sét đánh ngang tai.

Đối với bọn họ, Trấn Quốc đại tướng quân đã là một nhân vật sánh ngang với thần, nhưng dù sao cũng là con người bằng xương bằng thịt.

Còn Quan Quân Hầu là nhân vật trong truyền thuyết, người bình thường cho dù phát huy tất cả trí tưởng tượng, thì cũng không tưởng tượng nổi cái uy của Quan Quân Hầu. Thậm chí rất nhiều người còn nghi ngờ vị Quan Quân Hầu trong truyền thuyết này liệu có phải là nhân vật hư cấu hay không.

Người nhà họ Trần nằm mơ cũng không ngờ thằng vô dụng này lại là Quan Quân Hầu!

Tuy chuyện này đối với bọn họ quả thực khó tin, nhưng Trấn Quốc đại tướng quân cũng đã quỳ rồi, sao có thể nhầm lẫn được chứ?

Phịch!

Trần Minh Phi mặt mày tái mét, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất.

Vừa rồi ông ta còn to mồm nói muốn giết Quan Quân Hầu nữa...

"Tôi sai rồi, xin Quân Hầu tha tội, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, trước đó tôi quả thực không biết cậu là Quan Quân Hầu, xin Quân Hầu tha tội!"

Trần Minh Phi dập đầu xuống đất bôm bốp.

Trần Chính Hạo thì sợ đến mức ướt quần, vừa lăn vừa bò lảo đảo quỳ xuống trước mặt Dương Triết: "Tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, trước đó tôi không biết thân phận của anh..."

"Sỉ nhục Quân Hầu, tội này đáng giết!"

Lục Phong Thần giơ tay, định đánh chết hai kẻ này.

"Khoan đã!"

Dương Triết thong thả nói: "Trước đó chuyện của Trương Nhiễm có những ai tham gia?"

Phịch phịch!

Anh vừa nói xong, lập tức có thêm mấy người nữa quỳ xuống, trong đó có cả Trần Chính Đông - anh của Trần Chính Hạo, và những người vừa rồi xuất hiện trong camera giám sát.

"Xin Quân Hầu tha mạng, chúng tôi quả thực không biết cô ấy là em họ anh, xin Quân Hầu tha cho chúng tôi một lần!"

Mấy kẻ đó mặt tái mét, quỳ dưới đất run lẩy bẩy.

"Tha cho các người?"

Dương Triết lạnh lùng nói: "Trước đó sao các người không tha cho em tôi? Hôm nay, tôi muốn các người nợ máu phải trả bằng máu".

Anh vừa dứt lời, Trần Minh Phi bỗng đứng bật dậy, rút khẩu súng lục ở thắt lưng ra, bắn pằng pằng vào đám Trần Chính Hạo, khiến mấy kẻ đó bị bắn thành cái sàng.

"Quân Hầu, tuy mấy người này là người nhà họ Trần tôi, nhưng đã phạm phải tội lỗi tày trời, là gia chủ của nhà họ Trần, theo lý tôi cũng nên thanh lý môn hộ!"

Trần Minh Phi nói đầy chính nghĩa, vì mạng sống, ông ta đã tự tay bắn chết hai đứa con trai mà không chớp mắt lấy một cái.

Thấy Dương Triết không có phản ứng gì, Trần Minh Phi cung kính nói: "Quân Hầu, mấy kẻ này tội ác tày trời, chết cũng không hết tội, bây giờ chuyện đã qua rồi, sau này Trần Minh Phi tôi và tất cả con cháu nhà họ Trần bằng lòng nghe theo lệnh của Quân Hầu, cậu chỉ đâu chúng tôi đánh đó".

"Vớ vẩn!"

Lục Phong Thần tức giận nói: "Mấy kẻ khốn kiếp các ông mà cũng xứng đi theo Quan Quân Hầu sao?"

"Phải phải phải, tôi nói sai rồi, tôi tự vả miệng. Quan Quân Hầu thiên uy tít trên cao, người nhà họ Trần chúng tôi chỉ mong được làm chó cho Quan Quân Hầu, tùy cậu sai khiến".

Lúc này, để bảo toàn tính mạng, bảo Trần Minh Phi làm gì cũng được.

"Chuyện đã qua rồi sao?"

Dương Triết cười khẩy: "Kết quả điều tra chuyện của Trương Nhiễm lúc đó là tự sát, tôi nghĩ chắc ông hiểu rõ mánh khóe trong này hơn là tôi".

Không chờ Trần Minh Phi lên tiếng, Dương Triết bỗng trầm giọng nói: "Nghe cho rõ đây, bây giờ tôi sẽ cho các người một cơ hội, chuyện của Trương Nhiễm lúc trước là ai móc nối quan hệ, biến mưu sát thành tự sát, nếu dám giấu giếm điều gì, giết không tha!"

"Không liên quan gì đến chúng tôi cả, là ông ấy, là Trần Minh Phi!"

Con gái lớn của Trần Minh Phi không chút do dự chỉ vào ông ta nói: "Lúc đó, sau khi đám Trần Chính Hạo đẩy Trương Nhiễm xuống lầu, chính Trần Minh Phi đã đi móc nối quan hệ".

"Đúng, đều do ông ta làm, lúc đó ông ta còn nói chỉ là giết một con đàn bà thấp hèn, chẳng khác gì giết một kiến cả".

Người nhà họ Trần nhao nhao quay súng bắn quân mình.

"Các người... các người..."

Trần Minh Phi tức đến nỗi nói năng lắp bắp, vội vàng nói với Dương Triết: "Quân Hầu đừng nghe bọn họ nói lung tung, chuyện này tôi không biết gì cả..."

"Thôi đi Trần Minh Phi, ông đây gọi là đáng tội".

Dương Triết bình thản nói: "Vì mạng sống, ông không tiếc giết chết hai đứa con, còn không chớp mắt lấy một cái, bây giờ người nhà họ Trần vì mạng sống cũng có thể bán đứng ông".

"Quân Hầu tha mạng..."

Rắc!

Ông ta còn chưa nói xong, đã bị Lục Phong Thần vặn gãy cổ.

Những người còn lại của nhà họ Trần đều quỳ xuống đất: "Quân Hầu, bây giờ hung thủ đã đền tội, mong Quân Hầu bớt giận, chúng tôi thực sự không tham gia vào chuyện của Trương Nhiễm".

Dương Triết gật đầu nói: "Các người biết rõ mọi chuyện như vậy, chứng tỏ lúc đó các người đều biết chuyện của Trương Nhiễm đúng không?"

"Thưa Quân Hầu, đúng là chúng tôi có biết, nhưng từ đầu đến cuối không hề tham gia..."

"Vậy là đủ rồi".

Dương Triết giơ tay lên ngắt lời đối phương, ra hiệu cho Lục Phong Thần, sau đó xoay người bước về phía cửa biệt thự.

Phía sau lập tức vang lên tiếng hét thảm thiết của người nhà họ Trần.

Một lúc sau, biệt thự nhà họ Trần liền bốc lên ngọn lửa ngùn ngụt.

Ở vùng ngoại ô hoang vu, một nấm mộ lẻ loi.

Cỏ mọc um tùm, thậm chí còn không có bia mộ, chỉ có một gò đất nhỏ.

"Nhiễm Nhiễm, anh đã trả thù cho em rồi".

Dương Triết đứng bên nấm mộ lẻ loi, ánh mắt đầy vẻ bi thương: "Em yên tâm, anh nhất định sẽ khiến tất cả những người liên quan đến chuyện này phải nợ máu trả bằng máu".

Lục Phong Thần đứng ở bên cạnh, sống lưng thẳng tắp như một cây súng.

"Thưa Quân Hầu, tôi đã lấy được danh sách những kẻ tham gia điều tra vụ án này rồi, tôi đảm bảo bọn chúng sẽ không sống được đến ngày mai".

"Còn nữa, vừa rồi có người nhà họ Trần nói sau lưng bọn họ có thương hội Tứ Hải chống lưng, có cần xử lý luôn không ạ?"

"Hử? Thương hội Tứ Hải sao?"

Dương Triết bình tĩnh nói: "Thảo nào nhà họ Trần vênh váo đến thế, thì ra sau lưng có chỗ dựa vững chắc như vậy".

Thương hội Tứ Hải là một tổ chức ngầm lấy danh nghĩa là thương hội, thực lực hùng mạnh, đừng nói là Nam Giang, họ thậm chí còn là bá chủ ngầm của cả tỉnh.

"Không cần đâu, tôi chỉ muốn trả thù cho Trương Nhiễm mà thôi, chỉ cần bọn họ không đụng chạm đến tôi là được".

Dương Triết ngẩng đầu nhìn Lục Phong Thần, bình thản nói: "Tiểu Lục, chuyện năm đó đã qua rồi, sau này anh đừng bận tâm nữa".

"Quân Hầu, anh nói vậy là đã tha thứ cho tôi rồi sao?"

Vành mắt Lục Phong Thần lập tức đỏ hoe, quỳ phịch xuống đất: "Tôi bằng lòng tiếp tục sát cánh bên Quân Hầu, cam tâm tình nguyện làm một tiểu tốt".

Dương Triết khẽ lắc đầu, thở dài nói: "Bây giờ chưa phải lúc, những việc anh làm hiện giờ khiến tôi cảm thấy rất được an ủi, sau này anh cứ tiếp tục canh giữ thật tốt phương Bắc của anh, bảo vệ nhân dân và lãnh thổ. Chờ lúc nào thời cơ chín muồi, tôi cần đến anh, thì tôi sẽ báo".

"Thuộc hạ tuân lệnh!", Lục Phong Thần lớn tiếng đáp.

Tối hôm đó, đài truyền hình địa phương đưa một tin gây sốc: biệt thự nhà họ Trần vì trận hỏa hoạn vừa rồi, cả nhà họ Trần không ai may mắn thoát được, tất cả táng thân biển lửa, bước đầu nhận định là do rò rỉ khí đốt thiên nhiên, những việc liên quan đang tiến hành điều tra...

Lúc trước người nhà họ Trần khiến Trương Nhiễm chết "ngoài ý muốn".

Còn bây giờ, bọn họ cũng gặp phải chuyện "ngoài ý muốn".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK