“Đ… Được…”
Cảnh Bân nhướng mày, tay se lọn tóc bồng bềnh của cô trong tay, có chút hài lòng khen ngợi:
“Ngoan lắm!”
“Nhưng… Tôi có thể có một yêu cầu không?...” Cô lắp bắp, lời nói này như cố gắng thốt ra bằng cả tánh mạng.
Quả nhiên điều này khiến hơi thở của anh càng thêm lạnh lẽo:
“Em biết con nợ thì không được quyền có ý kiến mà.”
“Tôi… Tôi…” Cô cũng biết điều đó, nhưng nếu không tận dụng chút cơ hội thì việc trả thù của cô sẽ không thành.
Nhìn bộ dáng như sắp khóc tới nơi của Nhã Hinh, Cảnh Bân càng hưng phấn trêu chọc. Anh ấn nhẹ ngón tay lên bờ môi mềm mại của cô, nghĩ tới nụ hôn sáng nay của cả hai thì đưa ra thách thức:. truyện teen hay
“Nếu em chịu chủ động một chút, tôi sẽ đáp ứng một điều kiện từ em.”
Cảnh Bân kéo nhẹ ngón tay đến khóe miệng của Nhã Hinh, ánh nhìn dần trở nên đục ngầu:
“Em nghĩ sao?”
Nhã Hinh mím chặt môi, hiểu rõ Cảnh Bân đang muốn cô phải làm điều gì. Nếu chần chừ quá lâu ắt hẳn sẽ khiến tình hình thêm tệ mà cô lần nữa sẽ nhận sự thất vọng từ anh và bị giam cầm. Nhưng nếu thực hiện, cô cũng không chắc người đàn ông này sẽ chịu buông tha cho cô hay không.
Nhã Hinh chỉ biết nhắm mắt làm liều, cánh tay dần đưa lên đặt vào vai Cảnh Bân, mượn chỗ dựa để rướn người. Cánh môi mềm mại run rẩy chạm vào bờ môi mỏng không chút cảm xúc. Rõ ràng chỉ mới tiếp xúc nhẹ nhàng lại như có luồng điện chạy dọc khắp hai cơ thể.
“Như… Như vậy có được không ạ?...”
“Chỉ như vậy?”
Cảnh Bân lạnh nhạt nhìn Nhã Hinh khiến cô thập phần sợ hãi. Người đàn ông này chẳng bao giờ thẳng thừng nói ra việc có hài lòng hay không, ngược lại luôn bắt người khác phải đoán dụng ý của mình. Mà cô ở bên anh quá lâu, đến mức chỉ một tia chuyển biến nhỏ cũng đủ hiểu anh đang thất vọng.
“Quay lại Giản gia…”
Cảnh Bân còn chưa nói hết câu thì bờ môi đã bị chặn đứng. Nhã Hinh nhắm mắt làm bừa, hơi chu miệng chụt một tiếng, sau đó lại hé mở mà run rẩy mút lấy cánh môi dưới của anh. Sự gượng ép từ cô khiến anh có chút hứng phấn.
Nhã Hinh đã rời đi thì không thể quay về nơi đó. Nếu không đi theo Cảnh Bân, ắt hẳn ông Giản sẽ sắp xếp cô hoặc Vũ Đồng đến bên những người có thể giúp ông ta đầu tư số tiền cần thiết. Thay vào đó, cô sẽ ở bên một người có thừa quyền lực như anh.
Nhã Hinh chỉ dám mút mát nhẹ nhàng hai cánh môi, chứ không có can đảm tiến sâu thêm. Vào lúc vừa có ý định tách ra, bàn tay ở eo cô đột ngột siết chặt rồi nâng cô lên đặt lên đùi mình. Cảnh Bân giữ chặt gáy của cô, lần nữa ép cô vào nụ hôn ướt át. Bàn tay luồn từ gáy lên tới cằm cô, sau đó mạnh bạo dùng lực bắt cô phải hé mở miệng.
Nhã Hinh không phải lần đầu hôn môi với Cảnh Bân, nhưng lần nào cũng sẽ bị anh làm cho mất hết dưỡng khí.
“Ngốc nghếch, em phải thở chứ.”
Cảnh Bân nhếch miệng, vẫn không có ý định dừng lại việc dày vò bờ môi của thỏ nhỏ. Càng nhấm nháp, hương vị của đối phương ngọt ngào khiến anh nổi lên tà ý.
“Lục… Lục Bân… Không thở nổi…”
Nhã Hinh nức nở xin tha, đường chỉ óng ánh kéo dài ra, nối liền giữa hai bờ cánh môi như sợi dây nhân duyên của hai người nhưng lại trông thập phần ái tình.
Ánh mắt Cảnh Bân nhất thời tối sầm, lặng lẽ đánh giá gương mặt ửng đỏ của Nhã Hinh. Cô gọi tên thân mật của anh đúng hai lần, nhưng lần nào cũng khiến anh muốn làm những chuyện xấu xa.
“Nói tôi nghe, em muốn yêu cầu điều gì?”
Nhã Hinh vẫn đang cố lấy lại dưỡng khí, nhưng lo sợ Cảnh Bân sẽ đổi ý nên phát ra từng tiếng đứt quãng:
“Có.. Có thể nào… tôi tiếp tục đi học không… Sắp… Sắp thi tuyển sinh rồi… Tôi không muốn bỏ lỡ.”
Nhã Hinh không chắc chắn yêu cầu này sẽ được chấp thuận. Phải biết rằng kiếp trước Cảnh Bân xem cô như vật sở hữu mà quan sát ngay dưới tầm mắt nên việc cô ra khỏi cánh cổng của Tôn gia một bước cũng không được.
Cảnh Bân nhìn ánh mắt cầu xin trong vô vọng khá đáng thương của Nhã Hinh thì khá vui vẻ. Anh không tin anh để cho cô chút tự do thì sẽ làm cô biến mất khỏi mắt mình. Vì thế anh thẳng thừng gật đầu, may mắn đã đổi lại được nụ cười của giai nhân.
“Sau này đừng cười trước mặt người khác, nếu không tôi sẽ khâu miệng em lại.”