• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhã Hinh được đặt nhẹ nhàng xuống giường, tay cô còn đang nắm hờ vạt áo của Cảnh Bân khiến một người chỉ quanh năm nhuốm mỗi mùi máu tanh cũng có lúc yếu lòng. Anh đắp mền cho cô, còn cúi xuống hôn nhẹ lên trán một cái.

“Ưm!”

Cô cựa quậy, rồi rúc sâu vào trong chăn êm ái ấm áp, không nhận ra bên cạnh là chú sói xám đang nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn cưng chiều.

Cảnh Bân chậm rãi đi ra khỏi phòng, cũng cẩn thận đóng lại cửa nhẹ nhàng tránh gây ra tiếng ồn khiến Nhã Hinh tỉnh giấc. Có điều vừa quay người lại thì liền bắt gặp Tuấn Thạch đang sa sầm mặt với ống tiêm trên tay.

“Cậu chưa về à?”

Cảnh Bân lên tiếng hỏi, ánh mắt thoáng né tránh.

“Làm sao em có thể về được khi bệnh nhân của em đang bận hú hí với người anh ta thương thay vì lo lắng cho vết thương của bản thân.”

Tuấn Thạch đã đến biệt phủ từ sớm nhưng lại bị quản gia Vinh ngăn chặn bên ngoài. Cậu khó hiểu cho tới khi biết được cô con gái được gán nợ qua bên đây vẫn ở trong thư phòng rất lâu chưa xuất hiện. Không ai bảo nhau đồng thời né xa cánh cửa. Cuối cùng cậu phải chờ đến khi tịch mịch tối muộn.

Tuấn Thạch nhìn vết thương sau lưng và những đường do viên đạn gây ra trên người Cảnh Bân thì khẽ nhíu mày:

“Như thế này mà anh lại chẳng quan tâm tới thân thể, hay muốn đợi tới khi không ôm nổi người đẹp trong lòng mới chịu chăm dưỡng.”

Cảnh Bân nhíu mày, vừa xem tài liệu được gửi đến vừa trả lời:

“Nghe có vẻ cậu muốn tôi phải đổi bác sĩ riêng rồi.”

Tuấn Thạch đảo ánh mắt, thầm chửi thề trong lòng nhưng giọng đã hạ xuống lấy lòng:

“Em sẽ cố hết sức khiến cơ thể anh khỏe mạnh, một đêm bảy lần, một tuần chục đêm.”

“Thế thì cơ thể em ấy chịu không nổi.”

Nghe câu trả lời của Cảnh Bân, Tuấn Thạch chỉ có thể câm nín. Sau đó cậu đành chuyển dời đề tài qua việc bị tập kích lần này, không nghĩ tới một lần lại bị cả hai băng phái ám sát. May mắn mạng Cảnh Bân và Nhã Hinh lớn nếu không có thể cơ thể mỗi khúc một nơi.

“Khưu Trình Cơ bị tạm giam ở Khưu gia bên nước ngoài mà vẫn điều động được không ít nhân lực tới hỏi thăm anh. Có vẻ tính tình vẫn nóng nảy bất phân.”

Tuấn Thạch âm thầm nhìn vào tài liệu, cảm thấy có chút nhức đầu với các mối thù giữa những băng đảng hắc đạo lớn. Riêng Cảnh Bân lại chẳng có chút biểu hiện nào, có lẽ đã quá quen thuộc nên không ngạc nhiên gì mấy.

“Trình Cơ càng ra tay thì càng khiến chức vụ đứng đầu rơi vào tay người khác mà thôi. Khưu gia dù sao cũng không chỉ có mình hắn ta.”

Nhưng còn đám người khác thì hiện tại anh vẫn chưa điều tra ra được gì. Mọi thứ được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ khiến anh có chút khen ngợi. Có lẽ một kẻ thù mới sắp xuất hiện lần nữa, tuy nhiên một chút sự kiện như thế đã làm cho khoảng cách của anh và cô gần lại thì anh cũng không tiếc cho lắm.

Ngày hôm sau, Nhã Hinh vừa đi học về liền được đội ngũ trang điểm kéo vào bên trong phòng. Quản gia Vinh bảo rằng Cảnh Bân có việc gấp nên không thể đến dự lễ cùng cô được, nên nhắn với cô đừng giận dỗi. Cô mỉm cười, nói một tiếng cảm ơn với quản gia nhưng trong thâm tâm khẽ thở phào nhẹ nhõm. Không có anh đi cùng thì cô càng thoải mái hơn.

Nhã Hinh xoay người trước gương, không nghĩ tới dù Cảnh Bân không có mặt ở đây thì vẫn chu toàn cho cô mọi thứ. Người đàn ông này quả thật làm người khác phải vừa sợ vừa cảm động không thôi. Nghĩ tới nghĩ lui, cô cầm điện thoại lên và soạn tin nhắn gửi đi:

[Cảm ơn anh. Có anh đi cùng sẽ tốt hơn nhiều.]

Nhã Hinh không ngại ban phát chút lợi ích nhỏ nhoi này đến Cảnh Bân. Cô biết một khi anh bận việc xã hội thì tới đêm khuya mới trở về, vậy thì chẳng có gì phải ngần ngại cả. Cô cũng không tin anh sẽ lần nữa xuất hiện trong bữa tiệc dành riêng cho quý tộc.

Nhã Hinh được hộ tống thẳng đến bữa tiệc. Nội dung lần này của bữa tiệc là ẩn sau mặt nạ. Có điều vì được Cảnh Bân chuẩn bị từ trước nên từ trên xuống dưới của cô chỉ một màu đen tuyền, chỉ có chiếc mặt nạ là màu vàng sáng chói, thật biết cách làm người khác phải thu hút. Nhưng trước khi bữa tiệc bắt đầu, mọi người vẫn giao lưu bình thường vô cùng vui vẻ.

Nhã Hinh được đặt cách đến phòng riêng của Thiên phu nhân trước. Khi cô đang liên tưởng đến cảnh tượng sặc sỡ xa hoa của bà thì nào ngờ tới hiện thực khác hẳn. Bên trong mọi người vô cùng hấp tấp và rối loạn.

“Nhã Hinh, cậu tới rồi. Mau giúp mình xem bộ đồ nào hợp."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK