Vũ Đồng nhìn chiếc váy và bộ trang sức phiên bản giới hạn trên người của Nhã Hinh thì nghiến răng tức giận. Những thứ này vốn là của ả, vậy mà lại rơi vào tay của cô. Nhưng ả tin chắc rằng chỉ cần ả xuất hiện thì Tôn thiếu sẽ chú ý đến ả mà bỏ rơi cô.
Vì thế ả cắt ngang ông Giản, chủ động tiến cử bản thân, mong muốn sẽ nhận được cái nhìn hớp hồn. Tuy nhiên anh chỉ liếc ả một cái rồi lạnh nhạt rời mắt khiến ả cứng đờ người, dù vậy ả không bỏ cuộc.
“Chắc chị gái của em đã gây ra không ít rắc rối cho anh, em thay mặt chị ấy xin lỗi anh.”
Vũ Đồng ngại ngùng vén tóc ra sau tai, ánh mắt lấp lánh ánh lên vẻ hiểu biết chọc cho người ta yêu thích. Ông Giản cũng hiểu ý đồ của ả, vì thế không có ngăn cản. Nếu cả hai cô con gái đều được Tôn gia yêu thích thì chẳng phải tương lai của ông ta càng lúc càng phất lên sao?
“Đây là con gái thứ hai của tôi, Giản Vũ Đồng, luôn là đứa biết ăn biết nói nhất trong gia đình, luôn hết lòng làm tôi tự hào. Nay được dịp ra mắt Tôn thiếu nên con bé khá ngại ngùng.”
Nhã Hinh đứng ở bên cạnh không khác gì người vô hình trong mắt ông Giản và Vũ Đồng. Ban đầu chính họ kiên quyết bán cô đi, nhưng khi nhìn thấy người không như họ nghĩ thì họ tìm cách cướp lấy.
Cô đảo ánh mắt, có vẻ các thế lực khác cũng bắt đầu rục rịch khi thấy bên cạnh Tôn thiếu có thể có một người con gái xuất hiện. Họ bắt đầu đánh động đến thiếu nữ nhà họ, lại muốn một bước lên mây.
“Giản gia có hai vị tiểu thư quả thật khác biệt.”
Đột nhiên, Cảnh Bân trầm giọng lên tiếng. Mà câu nói này đem lại ảo tưởng cho Vũ Đồng, có khi anh đã cảm thấy được ả tốt hơn so với Nhã Hinh nên muốn thay đổi quyết định. Nào ngờ tới, anh vòng tay ra sau, ôm chặt lấy eo cô mà kéo sát về phía mình.
“May mắn tôi chọn ra được bảo vật thay vì đá cuội.”
Nhã Hinh thuận theo vở kịch mà ngoan ngoãn ở trong lòng Cảnh Bân nở nụ cười ngại ngùng. Từ trước đến giờ bất kì ai có ý đồ xấu tiếp cận anh đều bị anh đánh bật ngả, vì thế lần này cũng không ngoại lệ. Vũ Đồng tái xanh mặt mày, cảm giác lần đầu tiên bản thân bị so sánh thua kém cô khiến ả tức không nói nên lời, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười gượng gạo giả tạo.
“Quả thật chị gái rất tốt, vừa tài năng vừa thục nữ, chẳng phải như em, không thể làm hài lòng bất kỳ gia đình quý tộc nào nên chẳng được ai chọn lựa làm vị hôn thê. Mà hôm nay có anh Bỉnh Quý tham gia nữa. Á… Em xin lỗi…”
Vũ Đồng khẽ liếc nhìn sắc mặt của Cảnh Bân rồi giả vờ tự bịt miệng mình lại. Dù vậy anh chẳng thay đổi chút biểu hiện nào, vô cùng nhàn hạ nhấm nháp ly rượu. Những trò diễn hề của ả chẳng thể qua mắt được anh. Có điều quả thật tâm tư anh có chút lay động, nếu không bàn tay đang đặt ở eo của cô cũng sẽ không chủ động siết nhẹ một chút.
Nhã Hinh có chút tán thưởng lời nói ẩn ý của Nhã Hinh, chẳng khác nào bảo rằng cô chỉ biết lấy lòng các thiếu gia giới quý tộc để đạt được mục đích, hiện tại đã có vị hôn phu nhưng vẫn đu bám theo Cảnh Bân. Cảm nhận bàn tay hỏi tội của anh ngay eo, cô chỉ thầm biết thở dài.
“Giản gia dường như không biết dạy dỗ con gái nên mới cho cô ta đi qua đi lại ăn nói xằng bậy thế à?”
Cảnh Bân lên tiếng, giọng điệu thờ ơ nhưng khiến ông Giản và Vũ Đồng sa sầm nét mặt. Họ tức giận nhưng chẳng dám nói điều gì. Nhã Hinh thấy thế thì lập tức dùng tay vuốt nhẹ lồng ngực của anh như trấn an, sau đó quay sang nhìn ông Giản:
“Ba, tâm tình Tôn thiếu không tốt, có gì chúng ta nói chuyện sau.”
“Được được, vậy con chăm sóc Tôn thiếu đi.”
Giản gia thấy Nhã Hinh cho mình bậc thang đi xuống thì lập tức nắm bắt, kéo Vũ Đồng có chút bất bình rời khỏi. Những người khác thấy thế cũng không còn dám tơ tưởng tới điều khác, họ biết Tôn thiếu chỉ chấp nhận một người ở bên cạnh. Mà họ cũng không muốn vượt qua giới hạn để khiến tiền đồ sụp đổ.
Có điều Cảnh Bân chẳng mấy quan tâm vì hiện tại anh đang ép Nhã Hinh xuống xích đu, điên cuồng bắt lấy bờ môi ngọt ngào của cô.