“Chịu tỉnh rồi à?”
Người đàn ông đó mở miệng, thuận tiện ấn đầu cô gái bên dưới xuống vật nam tính của mình. Nhã Hinh không nói điều gì, chỉ im lặng thầm quan sát. Còn Vũ Đồng bên cạnh cũng bị trói lại mà bắt đầu la hét:
“Thả tôi ra. Các người là ai?”
“Nhỏ nào là tình nhân bên cạnh Cảnh Bân?” Người đàn ông cất giọng hỏi, nhưng không nhận được câu trả lời của ai thì khá tức giận.
Vừa nghe thấy tên anh, Nhã Hinh thoáng chốc đoán ra được đây có lẽ là một trong các kẻ thù luôn đối đầu với anh, vì thế cô càng suy xét thiệt hơn mà không dám làm gì quá phận.
“Các người hỏi anh Bân làm gì?” Vũ Đồng hét lên khiến Nhã Hinh nhíu mày.
Người đàn ông đó nhếch miệng, vẻ mặt vô cùng đáng đánh: “Chắc hai người cũng đã nghe danh tôi, Khưu Trình Cơ, đối thủ một mất một còn với tên chó điên kia. Tôi muốn xem thử có đúng người ta nói rằng hiện tại hắn cực kỳ yêu chiều tình nhân bên cạnh hay không.”
“Hừ, anh chẳng bao giờ đấu lại anh Bân đâu.” Vũ Đồng lần nữa quát, ánh mắt khinh thường nhìn Trình Cơ.
Riêng Nhã Hinh vẫn lựa chọn im lặng. Cô đã nghe qua danh tiếng của người đàn ông này. Cảnh Bân ví hắn ta không khác gì một kẻ điên loạn. Hắn ta thích nhất là cướp sắc những cô gái đã có người yêu hoặc chồng. Chẳng ai làm được gì hắn bởi người ba hắc bang sau lưng, nhưng bởi vì Cảnh Bân đã dẹp không ít thế lực của Khưu gia nên ông Khưu mới đưa Trình Cơ sang nước ngoài, tránh cho hắn ta lại gây sự với anh.
Nào ngờ tới Trình Cơ khi biết Cảnh Bân yêu đương thì càng hưng phấn hơn mà trốn ông Khưu quay về. Hắn ta vô cùng tò mò, cũng đánh cược xem có thể lôi được anh ra khỏi căn cứ chỉ bởi vì một người phụ nữ hay không.
“Đừng nói nhiều.” Trình Cơ tức giận gằn giọng, hắn ta chỉ tay về phía cô và ả rồi đe dọa: “Đứa nào trong số hai chúng mày là người phụ nữ của hắn?”
“Các người không được làm gì tôi cả. Cảnh Bân sẽ không tha cho mấy người.”
Vũ Đồng lập tức lên tiếng, sau đó ở bên tai cô thủ thỉ đắc ý:
“Chỉ cần tôi bị gì thì ắt hẳn anh Bân sẽ vô cùng thương tiếc và cảm thấy có lỗi, khi ấy tôi dễ dàng đạp chị đi và giành lấy vị trí Tôn phu nhân.”
Nhã Hinh không biết có nên khen một câu ngu ngốc với Vũ Đồng hay không. Thế giới hắc bang vốn không hề thương hoa tiếc ngọc, cũng không thực thi quy tắc pháp luật như giới quý tộc. Họ sẵn sàng đè bẹp kẻ thù bằng vũ lực.
Một câu nói của Vũ Đồng khiến cho Trình Cơ lập tức hiểu lầm ả chính là người phụ nữ bên cạnh Cảnh Bân. Giữa hai cô gái đều có những khoảnh khắc chung đụng với anh nên họ chỉ có thể bắt cả hai về đây.
Nhã Hinh biết dù Cảnh Bân công khai cùng cô đến bữa tiệc nhưng anh vẫn ém lại tất cả tin tức trong giới hắc bang, tránh cho cô gặp chuyện không may, vì thế họ nhận nhầm Vũ Đồng cũng chẳng có gì lạ.
Vũ Đồng nhanh chóng bị lôi về phía Trình Cơ. Hắn ta nắm chặt cằm của ả, ngắm nghía qua lại rồi chán ghét nói:
“Chẳng hiểu mắt nhìn của Cảnh Bân ở đâu mà lại chọn đứa này. Nhưng chắc có gì đó rất đặc biệt mới khiến hắn yêu thích đến vậy.”
Ả cố gắng thoát khỏi tay của hắn ta nhưng lại bị giữ chặt hơn: “Buông tôi ra.”
Bất thình lình, Trình Cơ nâng cả người Vũ Đồng lên đặt lên đùi, mạnh bạo xé toạc lớp bảo hộ của ả rồi đâm thẳng vào mật động khiến ả đau đớn hét lên.
“Á!.. Đau… Đau quá…”
“Hahaha, nếu như Cảnh Bân biết tao đang làm nhục người phụ nữ của hắn thì hắn sẽ ghen tức đến mức nào.”
Trình Cơ vừa cười lớn điên loạn vừa động hông mà giã từng đợt mạnh mẽ vào sâu bên trong Vũ Đồng. Ả đau đến mức thở không nổi, nước mắt thi nhau tràn ra ngoài.
Mà toàn bộ cảnh tượng này đã lọt vào mắt Nhã Hinh vô cùng kinh hoàng. Nếu ban nãy cô bị phát hiện, có lẽ nào cô cũng giống như Vũ Đồng mà bị phá thân hay không. Cô khiếp sợ nép vào góc phòng, đợi đến khi Trình Cơ chơi xong ả rồi rời đi thì mới dám hít thở.
Vũ Đồng nằm gục trên mặt đất, sớm đã ngất lịm đi từ lâu. Nhưng Nhã Hinh chẳng cảm thấy có chút thương tiếc nào, hiện tại cô chỉ muốn thoát ra khỏi đây càng sớm càng tốt.