• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhã Hinh nằm trên giường, từ từ hồi tưởng lại khoảng thời gian khi cô còn ở Giản gia cho tới lúc bị bán cho Cảnh Bân. Một vết bỏng lớn xuất hiện ở cánh tay vẫn còn đang trong quá trình điều trị, mà dời xuống bên dưới lại gắn thêm ống truyền dinh dưỡng.

Khuôn mặt Nhã Hinh hóp lại để lộ hai bên gò má nâng cao. Tiếng hít thở khó khăn phát ra từ mũi cô cùng sự vô hồn trong đáy mắt khiến cô không khác gì một cái xác.

Tiếng bước chân bên ngoài vang lên càng lúc càng rõ. Nhã Hinh lập tức nhắm mắt lại và giả vờ mình vẫn chưa tỉnh sau cơn hôn mê. Cánh cửa được mở ra, cùng tiếng động tiến sát lại bên giường. Mùi hương gỗ quen thuộc thoang thoảng khiến cô nhận ra ngay người mới xuất hiện chính là Cảnh Bân.

Một chút mùi máu len lỏi, chứng tỏ anh vừa trở về từ cuộc ẩu đả với bang phái khác. Nhã Hinh cố kìm lại cảm xúc không tên để lộ qua khuôn mặt nhằm tránh cho anh phát hiện cô đã tỉnh.

Cảnh Bân chỉnh lại chiếc chăn đang đắp trên người Nhã Hinh, sau đó kiểm tra các chỉ số để chắc chắn rằng cô vẫn ổn. Anh muốn vuốt ve mái tóc đen dài của cô nhưng đã dừng lại giữa chừng rồi thu tay về, siết chặt lại nổi đầy gân xanh.

“Tôi phải làm gì mới đúng đây, Nhã Hinh?”

Cảnh Bân ngồi lại một lúc rồi mới rời đi. Khi cánh cửa đóng lại, Nhã Hinh cũng mở to đôi mắt chứa đầy sự hoang mang và bất lực.

“Tôi cũng không biết phải làm gì nữa, Cảnh Bân.”

Cô thở dài rồi tiếp tục nhìn ra cửa sổ với màn đêm tối mịt.

Những ngày sau, Cảnh Bân vẫn chăm chỉ kiểm tra tình hình của Nhã Hinh. Cô cũng không giả vờ bản thân bất tỉnh, chỉ là chẳng chịu thể hiện chút cảm xúc nào. Đúng giờ, anh sẽ đặt cô lên xe lăn, đẩy ra ngoài giúp cô tắm nắng. Mặc dù anh có nói gì đi chăng nữa, cô vẫn giữ im lặng, dù sao cô cũng đã quen với việc làm trái với mong muốn của anh.

Cảnh Bân dẫn Nhã Hinh về lại bàn ăn sau khi đã tắm nắng. Anh ngồi xuống, cẩn thận thổi nguội đồ ăn rồi đưa tới bên miệng cô. Cô mím đôi môi hơi khô nứt, nhưng cũng đầu hàng trước mùi hương thơm ngon. Bất chợt, một cảm giác buồn nôn dâng lên khiến cô không nhịn được mà nôn ra hết những thứ mình vừa nuốt vào.

“Mau kêu bác sĩ tới đây.”

Cảnh Bân lập tức ra lệnh, sau đó bế Nhã Hinh về phòng chỉ trong nháy mắt. Cô mệt mỏi đến mức chả muốn phản kháng, chỉ nhìn chằm chằm vào những vết bẩn từ người cô dính sang anh.

Anh là một người ưa sạch sẽ, luôn tắm rửa kỹ khi kết thúc cuộc chiến. Vậy mà bây giờ lại chẳng để tâm đến thứ anh chán ghét.

Sau khi được kiểm tra, Nhã Hinh được chẩn đoán bị vấn đề bao tử khá nặng vì nhịn đói quá lâu. Cảnh Bân ở bên chăm chú lắng nghe lời dặn dò, đợi cho bác sĩ rời đi, anh mới ngồi xuống bên cạnh giường cô.

“Liệu tôi có thể làm gì khiến em thoải mái hơn không?” Anh thủ thỉ với ánh mắt chất chứa chân tình.

Cô nhìn sâu vào đôi mắt anh, không có tí gì lay động vì cô biết anh đã hiểu cô cần điều gì nhất. Anh cảm nhận được nó, nên lựa chọn tránh né.

“Em nghỉ ngơi đi.” Anh nhanh chóng đứng lên, muốn rời khỏi phòng lập tức nhưng bất thành.

“Cảnh Bân, tôi muốn được tự do.” Cô cầu xin tha thiết, nhưng chỉ nhận lại được cái đóng sầm cửa.

Nhã Hinh biết muốn rời khỏi Cảnh Bân là một điều vô cùng khó khăn, nhưng cô đã không còn sức lực để phản kháng hay quậy phá nữa, chỉ thầm mong có một ngày anh sẽ chán ghét cô.

Cảnh Bân dựa lưng vào cánh cửa, siết chặt bàn tay để kiềm chế sự tức giận sâu trong đáy lòng mình. Anh thật muốn đi vào bên trong, đè cô xuống và ép buộc cô ở bên như lúc trước nhưng trận hoả hoạn mấy ngày trước đã làm anh dâng lên nỗi sợ hãi.

“Cậu chủ, nhằm lúc buông bỏ cây hoa hồng đầy gai cũng là một loại yêu thương.” Quản gia ở phía sau khẽ lên tiếng.

Sáng hôm sau, Nhã Hinh chẳng còn bao nhiêu sức lực, đành phải để người hầu đút súp cho mình. Ánh mắt lâu lâu liếc về phía cánh cửa khi nghe thấy tiếng bước chân. Nếu người bước vào không phải là Cảnh Bân, cô sẽ thở phào nhẹ nhõm nhưng không hiểu sao có chút thất vọng.

“Cậu chủ đang trong phòng làm việc từ đêm qua đến nay.” Quản gia chanh chừng bên cạnh, xem xét biểu hiện của cô rồi giải thích.

Thêm vài muỗng, Nhã Hinh lắc đầu cự tuyệt, cảm giác buồn nôn lại đến khiến cô không muốn dùng tiếp. Lúc này, tiếng mở cửa chậm rãi vang lên, Cảnh Bân dần xuất hiện trong tầm mắt.

Anh cầm theo một xấp tài liệu đặt lên bàn, rồi nhận lấy bát súp từ tay người hầu, cẩn thận bón đến miệng cô.

Nhã Hinh vốn muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy quầng thâm mắt và khuôn mặt có phần sa sút của Cảnh Bân thì ngoan ngoãn há miệng. Trong phòng dần chỉ còn hai người.

“Đây có lẽ là lần cuối tôi được chăm sóc em.” Anh nhẹ nhàng đưa tay lau miệng cho cô.

“Ý anh là gì?” Cô cau mày, sự ấm áp nơi anh vừa chạm qua khiến tim cô chững lại.

Cảnh Bân đưa tập tài liệu cho Nhã Hinh. Bên trên chính là xác nhận Giản gia đã trả xong món nợ. Còn chưa đợi cô kịp định thần, anh đã lên tiếng trước.

“Nhã Hinh, tôi trả lại tự do cho em.”

Cảnh Bân thẳng lưng, kiên định lên tiếng, sau đó không đợi cô trả lời mà bước ra ngoài.

Nhã Hinh vuốt ve tờ giấy, vốn dĩ nên vui mừng nhưng tại sao nước mắt cứ trực trào rơi xuống, con tim liên tục thắt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK