Nào ngờ tới bao nhiêu đó vẫn chưa thoả lòng kẻ tham lam. Ông Giản muốn rước Giản di về nhà nhưng ông ta đi lên được tới bây giờ đều nhờ vào người vợ tài năng, nếu làm ra việc này thì chẳng ai coi ông ấy ra gì nữa. Vì thế ông ta từng bước lấy lòng các cổ đông, mặt khác sai người hãm hại người vợ đầu ấp tay gối khiến bà mất tích cho đến tận hôm nay.
Nhã Hinh nắm chặt cốc nước, cảm giác mọi chuyện đều không hề gây cho cô sự bất ngờ nhưng vẫn mang lại từng cơn đau nhói. Cảnh Bân bất ngờ xuất hiện sau lưng cô, nhẹ nhàng cầm lấy cốc nước trong tay cô để qua một bên khác.
“Á!”
Cô thoáng giật mình, sau đó dần bình tâm lại khi nhìn thấy người đến là ai. Toàn bộ cơ thể bị vây hãm trong vòng tay anh.
“Dạo này em không quan tâm anh.”
Cô xoa mặt anh như xoa dịu bé cún đang dỗi hờn.
“Em xin lỗi, nhưng tâm trí em đang rối bời quá.”
Anh thở dài, nắm lấy bàn tay của cô đang đặt trên mặt mình mà khẽ hôn lên một cách nâng niu.
“Đã có thông tin về người đàn ông kia. Liệu em có muốn…”
Thấy ánh mắt e dè lo lắng của anh, cô chợt cảm thấy bình tâm. Có người yêu thương cô hết lòng ở đây thì cô còn phải lo sợ điều gì chứ.
“Em ổn miễn là có anh ở cạnh.”
Cảnh Bân dạo gần đây được Nhã Hinh bày tỏ hết lần này đến lần khác không khác gì rơi vào hủ mật. Nếu ở kiếp trước anh yêu cô đúng cách như kiếp này thì có lẽ giữa họ đã không có một đoạn oan nghiệt vấn vương.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, bắt đầu sắp xếp tài liệu vừa nhận được. Người đàn ông kia có tên Quý Viêm, có thân phận đặc thù là người tình bí mật của Giản di. Bà ta lấy tiền từ ông Giản để nuôi dưỡng Quý Viêm, mà có lẽ Vũ Đồng trùng hợp sao lại là con của tình nhân Giản di.
“Anh chắc chắn là vậy sao?”
Nhã Hinh đọc thông tin này chợt ngây ngẩn. Vậy chẳng lẽ trí nhớ cô không hề nói dối. Cô nghe thấy giọng Giản di vài giây phút khi Quý Viêm có ý đồ xấu với mình. Nghĩ đi nghĩ lại, cô thật muốn xem gương mặt của ông Giản khi biết được người ông ta trao gửi cả tâm can cắm sừng ông ta như thế nào, đặc biệt hơn là gánh cả hậu quả của họ.
“Năm đó bà ta chi một số tiền lớn để làm giả kết quả nên mới có thể khiến ba em hiểu lầm. Với lại Quý Viêm xuất thân từ giang hồ, không dùng tiền thì sẽ tính tới chuyện vũ lực. Khi họ nhắm vào ba em thì ắt hẳn đã tính đến chuyện thành công rồi.”
“Không thể nói như vậy, ông ta tự đem hoạ vào người chứ chẳng thể trách được ai.”
Nhã Hinh buông ra một câu tàn nhẫn, dù ai nói cô bất hiếu thì cô cũng không muốn rút lời. Tự động ngoại tình là ông ta, không kiểm soát được ham muốn cũng là ông ta. Đây chính là nghiệp ông ta gánh lấy không sớm thì muộn.
Đó cũng chính là lí do vì sao cô không liệm ông Giản ngay lập tức dù cho cô hiện tại là đứa con gái duy nhất để làm việc này. Cô muốn dẫn hai mẹ con Giản di và Vũ Đồng đến trước di hài của ông ta, không phải để chuộc lỗi, chỉ để cho vong linh ông ta nhìn rõ sự thật.
Nhã Hinh dựa vào lòng Cảnh Bân, khẽ khàng kể lại chuyện lúc trước.
“Em bị ám ảnh việc mẹ biến mất nên chỉ cần một việc làm tốt bụng thì em sẽ ghi ơn suốt đời, nào ngờ tới lại để người khác phải lợi dụng.”
Anh ôm chặt lấy cô, cố gắng dùng hơi ấm thân thể làm cô thấy yên lòng.
“Không phải ai cũng biết ơn thứ họ nhận được như em. Lòng người hiểm sâu khó đoán. Em đã rất vất vả rồi.”
Cô bần thần trong giây lát rồi bảo.
“Đó cũng là lí do em một lòng hướng về Bỉnh Quý lúc trước.”
Bàn tay của anh chợt siết lại ở sau lưng cô nhưng vẫn bị cô phát hiện. Cô nhẹ nhàng ngẩng đầu, hôn lên chiếc cằm nhẵn nhụi của anh rồi thủ thỉ.
“Em quên hết mọi chuyện lúc bị bắt cóc, nên khi tỉnh dậy đã thấy Bỉnh Quý ở bên cạnh. Cả nhà đều nói rằng nếu không có anh ta phát hiện ra em và cứu em thì em đã thiệt mạng từ lâu. Vì thế em đã xem anh ta như người hùng của mình mà khắc cốt ghi tâm.”
“Cứu em?”
Nhã Hinh nghe thấy tiếng cười nhạo báng của Cảnh Bân mà nghi hoặc. Ánh mắt anh nhìn ra hướng xa xăm…