“Có gì đâu mà khó hiểu. Đơn giản là vì do chúng em yêu nhau từ rất lâu rồi.” Vũ Đồng thản nhiên trả lời cho tất cả thắc mắc của cô.
“Từ rất lâu?” Cô nhíu mày. Những hình ảnh và mùi hương trong quá khứ dần quay lại khiến cô không muốn tin điều đó là thật.
“Chúng em bên nhau từ lúc chị bị bán cho Tôn thiếu. Đám cưới của chúng em sắp được diễn ra thì sau đó chị quay về. Chị phá nát tất cả.” Vũ Đồng không nhịn được sự tức giận khi nhắc đến việc này.
Ban đầu, Vũ Đồng đã đem lòng yêu người đàn ông ôn nhu và ga lăng kế bên chị mình. Ả luôn cố tình tạo ra rất nhiều tình huống để có thể được tiếp cận Bỉnh Quý và tham lam hưởng sự quan tâm của hắn. Tuy nhiên, ả biết hắn chỉ đối xử tốt với ả vì ả là em gái của Nhã Hinh, người được đính ước từ nhỏ với hắn.
Ngày vui mừng nhất đối với Vũ Đồng đã xảy ra. Nhã Hinh bị ông Giản bắt bán thân cho Tôn gia. Ả từng nghe phong phanh rằng người đứng đầu Tôn gia là một lão già háo sắc, biến thái và có tính tình tàn bạo. Ả chắc chắn cô ở bên đó sẽ không có cuộc sống tốt. Khoảng thời gian cô rời đi, ả thể hiện hết tài nghệ của mình để thu hút sự chú ý của Bỉnh Quý.
Vũ Đồng lợi dụng một đêm say xỉn của Bỉnh Quý để có một đêm mặn nồng với hắn. Sau đó, ả lợi dụng sự áy náy của hắn và bắt hắn chịu trách nhiệm với mình. Hai người chính thức ở bên nhau.
Giản gia rất vui vì vẫn giữ được mối quan hệ thân thiết với Cố gia. Tuy nhiên, Cố gia có chút không đồng ý nhưng không thể hiện vì họ còn cần phải dựa vào công ty của Giản gia. Dù cho công ty Giản gia có gặp trục trặc nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi top đầu ngành trang sức lớn mạnh của thị trường.
Cuộc sống của Vũ Đồng tưởng chừng như đang ở thiên đường. Ả được Bỉnh Quý cưng chiều và được người nhà của hắn đối đãi tốt cho tới khi Nhã Hinh quay về. Cố gia lập tức thay đổi thái độ và muốn tổ chức lễ cưới với Nhã Hinh. Ả tìm đến tận nơi làm việc của hắn nhưng hắn lảng tránh vấn đề đó và có vẻ cũng đồng ý với suy nghĩ của người nhà, khiến tâm trạng của ả như rơi xuống vực sâu, cũng bùng nổ sự hận thù với cô.
Vũ Đồng không chấp nhận buông xuôi bao nhiêu công sức của ả như thế. Mặc kệ Nhã Hinh và Bỉnh Quý quay lại với nhau, ả vẫn tìm đến hắn và quyến rũ hắn vào mỗi đêm. Bỉnh Quý biết việc này là sai trái nhưng hắn không thể kìm hãm được bản thân trước cơ thể của Vũ Đồng rồi cuối cùng trầm luân trong sự sai trái với ả.
Nhã Hinh lùi lại vài bước rồi cố đứng vững sau khi biết rõ mọi chuyện. Bỗng chốc cô cảm thấy cô không hề hiểu rõ chồng mình. Sự tốt bụng và ấm áp của hắn không dành riêng cho mình cô. Cơn nôn oẹ dâng lên khiến cô phải chạy vào nhà vệ sinh. Hắn hoảng hốt và đi theo khiến ả trừng mắt.
Nhã Hinh bước ra khỏi nhà vệ sinh và hất văng bàn tay của Bỉnh Quý đang muốn đỡ lấy cô.
“Đừng chạm vào tôi. Tôi thấy kinh tởm lắm.”
Bỉnh Quý cứng đờ vài giây nhưng vẫn không khỏi lo lắng cho tình trạng của Nhã Hinh
“Em không sao chứ?”
Vũ Đồng quấn khăn xung quanh người rồi đi lại chỗ Nhã Hinh mới đứng. Ả cúi xuống nhặt thứ mà chị gái vừa mới đánh rơi khi chạy vào nhà vệ sinh. Đôi tay của ả nắm chặt que thử thai trên tay, giọng lạnh đi.
“Chị có thai?”
Bỉnh Quý nghe thấy điều này nên ngỡ ngàng nhìn Nhã Hinh. Sau đó, hắn chau mày rồi quay sang chất vấn Nhã Hinh
“Em có thai sao?”
Nhã Hinh nghe thấy ngữ điệu của Bỉnh Quý, sau đó cô cảm nhận có cái gì đó không đúng đang xảy ra ở đây. Vốn hắn nên vui mừng mới đúng chứ.
“Đúng vậy, em có thai rồi. Chúng ta có con rồi. Anh có vui không?”
Khuôn mặt của Bỉnh Quý sa sầm xuống. Hắn kéo Nhã Hinh ra rồi thảy cô lên giường khiến cô phải ôm bụng để bảo vệ bào thai mới được tạo ra. Gân xanh trên trán của hắn nổi đầy trên mặt.
“Chuyện đó là không thể. Nói mau, cô đã lừa dối tôi ư?”
Nhã Hinh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao Bỉnh Quý xem cô như tội nhân thiên cổ thế kia?
Nhã Hinh có chút hoảng sợ trước cơn tức giận bất ngờ của hắn. Vũ Đồng liếc đôi mắt sắc lạnh về phía Nhã Hinh rồi nắm chặt lấy que thử thai trên tay. Sau đó, ả uyển chuyển đi lại gần Bỉnh Quý và đặt tay lên vai hắn. Môi ả kề sát vào tai hắn rồi thủ thỉ
“Em đã bảo là chị gái em không ngoan ngoãn như vẻ bề ngoài. Anh cứ luôn bao che cho cô ấy. Bây giờ, anh tỉnh ngộ rồi chứ?”
Đôi mắt của Bỉnh Quý dần đỏ lên khiến ai nhìn vào cũng phải sợ hãi rồi lùi về sau. Hắn trông như một ác ma có thể lấy mạng người khác bất cứ lúc nào. Vũ Đồng không sợ gây thêm chuyện tệ hại hơn, tiếp tục làm tâm trí của hắn lung lay.
“Cái thai đó không chừng là của Tôn thiếu.”
Nhã Hinh trừng mắt sau câu nói của Vũ Đồng. Cô không ngờ em gái mình có thể đổ tội danh ngoại tình lên đầu mình như thế. Nhã Hinh đang định phản bác nhưng khuôn mặt cô bất ngờ quẹo qua một bên. Một vệt đỏ đậm nằm trên má phải của cô làm nổi bật làn da trắng sáng mà ai cũng phải ghen tỵ. Nhã Hinh ôm lấy phần má đang đau rát của mình rồi nhìn Bỉnh Quý với vẻ không thể tin nổi.
“Anh tát em?”
Bỉnh Quý bóp chặt lấy cằm của Nhã Hinh rồi gằng giọng
“Sao tôi không thể tát cô? Đồ con đàn bà lăng loàn. Cô chấp nhận lấy tôi để bắt tôi phải nhận con của thằng khác, đúng chứ?”
Sau lời nói đó, Bỉnh Quý lần nữa tát mạnh vào mặt của Nhã Hinh khiến cô mất đi cảm giác của khuôn mặt. Nhã Hinh vẫn quyết định tiếp tục phản bác
“Đây rõ ràng là con của anh. Tại sao anh cứ khẳng định đây là của người khác chứ?”
Bỉnh Quý nắm chặt lấy bàn tay của mình rồi quay sang chỗ khác để kiềm chế cảm xúc. Vũ Đồng thay mặt cho hắn để trả lời câu hỏi của Nhã Hinh
“Chị không biết Bỉnh Quý rất khó có khả năng có em bé sao?”
Nhã Hinh thất thần nhìn Bỉnh Quý. Cảm thấy được ánh nhìn tra hỏi của cô, hắn cảm thấy máu nóng của mình không thể kiềm lại được nên liền nắm lấy tay của cô kéo ra khỏi phòng.
“Cô đi đi. Cô biến khỏi nhà tôi. Tôi không thể chứa chấp người phụ nữ không chung thuỷ.”
Nhã Hinh vùng vằng và nhất quyết ở lại. Cô không thể để mình mang tiếng oan như vậy.
“Tôi không đi. Đây cũng là nhà tôi. Người phải đi là anh và cô ta mới đúng. Tôi sẽ nói với mọi người là hai người dám làm bậy trên giường của tôi.”
Nhã Hinh và Bỉnh Quý vẫn đang giằng co với nhau. Vũ Đồng đi theo phía sau và nhìn cô với ánh mắt gian ác. Khoảng thời gian này, ả vừa mới được một công ty giải trí lớn mời về làm người mẫu. Ả luôn tạo cho mình một hình tượng nữ tính và ngây thơ. Nếu chuyện này bị tung ra ngoài, ả chắc chắn danh tiếng của ả sẽ bị giảm sút. Ả từng bước tiến về phía sau của cô rồi đưa hai tay ra đẩy mạnh cô xuống cầu thang.
“Nhã Hinh!”
Bỉnh Quý la lên khi tay của Nhã Hinh vuột ra khỏi tay hắn, lặng người nhìn cô lăn xuống từng bậc của cầu thang.
Nhã Hinh nằm dưới sàn, cảm thấy khắp cơ thể đau đớn đến nỗi không thể hít thở nổi, bên dưới mình đang dần ướt ẩm rồi mất đi ý thức lúc nào không hay.