“Ông chủ, người của Tôn gia đến đòi người.”
Mọi người không ai là không khỏi run sợ, đồng loạt nhìn ra ngoài cửa kính dễ dàng thấy được có bốn năm chiếc xe đổ bên ngoài sân và trên dưới hai mươi người mặc áo đen bủa vây khắp nhà chính. Thật sự là Tôn gia đã đến.
“Sao… Sao lại nhanh như vậy?”
Ông Giản lắp bắp, mặt cắt không còn giọt máu. Còn Vũ Đồng và Giản di dựa sát vào nhau mà lần nữa khóc lên từng tiếng nức nở.
Lúc này, một người áo đen bước vào trong phòng khách, một bên cánh tay xăm hình của băng đảng dưới trướng Tôn gia, chỉ cần nhìn qua khí thế thì cũng biết không thể đắc tội được. Đến ông Giản còn phải cười giả lả lấy lòng:
“Chào cậu, có phải Tôn thiếu muốn dặn dò gì không?”
Người kia đi thẳng vào vấn đề, bộ dáng chẳng để Giản gia vào mắt:
“Số nợ ông tính thế nào?”
Ông Giản nuốt nước bọt, không dám trả lời chậm trễ:
“Tôi… Tôi vẫn đang cố gắng sắp xếp. Con gái tôi Vũ Đồng đã chấp nhận, sẽ đi tới chỗ Tôn thiếu ngay.”
“Ba!” Vũ Đồng nghe đến tên mình thì lập tức hét lên, không ngờ tới ông Giản vẫn muốn bán ả đi chứ không phải là cô.
Người kia liếc về phía Vũ Đồng chẳng có chút gì hứng thú, sau đó lại lia mắt sang Nhã Hinh đang im lặng ở một bên quan sát. Sự bình tĩnh của cô khiến người kia có chút tán thưởng.
“Lão đại muốn tiểu thư Nhã Hinh, hiện tại cũng đến rước tiểu thư đến Tôn gia. Không được phép chậm trễ.”
Vũ Đồng bật khóc, vui đến mức bật khóc, nhưng ả vẫn cố gắng nặn ra bộ mặt giả tạo:
“Chị, em không cho phép chị đi. Ba, ba đừng để chị đi.”
Người kia nhíu mày, đinh tai nhức óc bởi sự cường điệu của ả nên trầm giọng nhắc nhở:
“Giản tổng, đừng quên lão đại nhà tôi không có tính kiên nhẫn.”
Ông Giản xanh xám nét mặt, sau đó quay sang nhìn Nhã Hinh với vẻ ái ngại. Có lẽ ông vẫn sẽ giống như kiếp trước, chấp nhận bán cô đi.
Dù vậy điều đó bây giờ đã không còn quan trọng. Thứ khiến Nhã Hinh khó hiểu là vì sao lần này Cảnh Bân lại chỉ đích danh cô. Anh đang có ý đồ gì? Chẳng lẽ sự việc diễn ra trong nhà vệ sinh ở trung tâm thương mại khiến anh muốn xử tội cô sao? Vừa nghĩ tới đây, cả người cô rơi vào trạng thái băng giá.
“Nhã Hinh, ba xin lỗi con…”
Một câu đã định. Nhã Hinh nhìn ông Giản nhưng lần này cô không điên cuồng phản đối như trước, chỉ nhẹ nhàng gật đầu chấp thuận theo. Đã đến nơi tâm tối kia một lần thì vào lần nữa cũng chẳng là gì.
“Có thể cho tôi chút thời gian sắp xếp đồ đạc không?”
Nhã Hinh quay sang hỏi người áo đen. Nhận được cái gật đầu, cô lập tức đi lên lầu lấy những đồ dùng quen thuộc theo bên cạnh. Thời điểm đứng trước mặt ông Giản, cô vẫn bình tĩnh đến lạ. Mọi người đều nghĩ rằng cô đã chết tâm trong lòng nên càng thương cảm hơn.
“Tiểu thư Nhã Hinh, xin mời.”
Người áo đen cầm lấy va li của Nhã Hinh, lịch thiệp cúi người chờ cô đi phía trước. Lần này đi không biết bao giờ sẽ trở về. Nhưng cô không muốn quay đầu nhìn lại, bởi vì thứ phía sau cũng chỉ là những điều giả tạo không xứng đáng.
“Tiểu thư cứ lên xe trước. Tôi sẽ giúp cô cất va li.” Người áo đen lên tiếng, dẫn cô đến chiếc xe thứ hai.
“Cảm ơn.” Cô gật đầu.
Thời điểm cửa xe mở ra, một bàn tay đã nhanh chóng kéo Nhã Hinh vào bên trong. Mùi hương gỗ lập tức bao trùm quanh mũi. Ánh mắt chạm phải tầm mắt lạnh lùng không chút tia sáng.
Cô nhận ra mình đã tự đề cao bản thân quá rồi. Cô không hề bình tĩnh như cô nghĩ, hiện tại khi đang đối diện với Cảnh Bân, cô thập phần sợ hãi và không kiểm soát nổi biểu hiện trên khuôn mặt nữa. Vì sao anh lại có mặt ở đây chứ? Vốn dĩ cô sẽ bị đem về Tôn gia, bị hành hạ như những con nợ khác, sau đó mới chạm mặt anh vì bản thân cố tìm cách bỏ trốn.
Sự chuyển biến cảm xúc trên gương mặt xinh đẹp của Nhã Hinh khiến Cảnh Bân thích thú, càng lúc càng muốn tìm hiểu kỹ càng hơn. Bàn tay lạnh lẽo vừa nắm chặt cổ tay cô, vừa chạm nhẹ lên má cô như thể đang săm soi món đồ chơi mới.
Nhã Hinh không dám động đậy, kể cả là hít thở. Cô không dám thất thố trước mặt Cảnh Bân thêm một lần nữa nên cứ để mặc anh tiếp xúc.
Thấy cô thập phần ngoan ngoãn, anh có chút hài lòng. Nụ cười bên môi sâu hơn kèm theo chất giọng trầm nhưng lại không có tí cảm giác ấm áp nào:
“Thỏ nhỏ, tôi đến đón em đây. Có phải rất vui không?”