Bỉnh Quý thấy Nhã Hinh xóa đoạn phim thì khá đắc ý. Hắn nghĩ rằng chắc chắn cô vẫn còn yêu hắn nên mới ngoan ngoãn nghe lời như thế.
“Nhã Hinh, có phải em…”
“Tôi xóa bởi vì nó không còn cần thiết nữa. Chúc anh với em gái tôi đời đời kiếp kiếp không chia lìa.”
Nhã Hinh nói xong liền kéo Cảnh Bân rời đi. Ở trong xe, hai người đều im lặng, không ai phá vỡ không gian căng thẳng này. Anh suy nghĩ một lát, quyết định lại làm người xấu.
“Nhã Hinh, Bỉnh Quý không phải người tốt. Em đừng thích hắn ta.”
Cô xoa bàn tay mình, mặt vẫn quay về phía cửa kính không nhìn rõ được biểu cảm:
“Sao anh biết Bỉnh Quý không tốt? Anh biết em thích anh ta đúng không?”
Anh khó chịu đáp lời:
“Ừm anh biết, nhưng hắn ta thật sự không yêu em đâu. Sau này hắn còn có thể hại em mất mạng đấy.”
Nhận ra mình lỡ lời, anh lập tức phân bua:
“Ý anh là thiệt hại hắn mang đến cho em có thể nhiều hơn như vậy. Hắn chỉ nhắm vào tài sản của em mà thôi nên em đừng tin tưởng hắn.”
Nhã Hinh nhắm mắt, tất cả bất chợt sáng tỏ khiến lòng cô trống rỗng. Cô quay sang nhìn anh rồi lên tiếng:
“Anh quay về từ khi nào vậy Cảnh Bân?”
Cảnh Bân ngớ người, chẳng hiểu Nhã Hinh đang nói gì. Sau đó, cô tiếp tục với nụ cười khổ sở:
“Em đã rất thắc mắc vì sao anh lại biết điện thoại em sẽ bị hỏng, cũng thắc mắc vì sao anh biết Giản gia kêu em về nhà chỉ vì hợp đồng chuyển nhượng tài sản và cả việc Bỉnh Quý. Đến giờ em mới có đáp án, thì ra anh cũng quay về rồi.”
Cảnh Bân trố mắt, không thể tin vào tai mình. Nhã Hinh nói như thế tức là cô cũng giống như anh, cũng sống lại trong quá khứ.
“Anh quay về nhưng vì sao anh lại né tránh em chứ? Quả thật do em lúc trước sợ sệt chán ghét anh từ đầu cho đến lúc chết, nhưng hiện tại em không có ai mà đến anh cũng muốn bỏ em một mình sao?”
Cô bật khóc, uất ức nói ra hết lòng mình.
Cảnh Bân đi từ bất ngờ này đến ngạc nhiên khác, nhưng nhìn cô đau lòng khiến anh kịp chấn tỉnh bản thân lại. Anh vươn tay nhưng vẫn có chút chần chừ. Lúc này, cô ngước mặt lên, nước mắt đã giàn giụa không nhìn rõ người phía trước:
“Anh chán ghét vì em đã cưới Bỉnh Quý đúng không? Vì thế anh vừa tỉnh dậy thì lập tức không quan tâm em nữa. Anh chỉ cần nói, em nhất định sẽ rời đi, kiếm đủ tiền trả lại cho anh.”
Cảnh Bân chậc lưỡi, nhanh chóng kéo Nhã Hinh vào lòng mà ôm chặt:
“Nhã Hinh, em không nhớ… Làm sao mà anh bỏ mặc em được chứ. Nhã Hinh, anh không dám đánh cược lần nữa.”
Nhã Hinh thực hiện được kế hoạch của mình nên càng bán thảm nhiều hơn:
“Em không muốn rời xa anh. Em thích anh, Cảnh Bân. Anh không đánh cược thì em sẽ làm.”
Anh thở dài một hơi, quả thật chẳng ai muốn buông đối phương ra. Nếu không thể thay đổi được quá khứ thì lần này anh sẽ bảo vệ cô chặt chẽ hơn. Cần người ra đi thì người đó nhất định phải là anh.
“Anh đừng né tránh em nữa được không?” Cô ôm chặt cổ anh, nức nở cầu xin.
“Được, anh sẽ luôn ở bên em.”
Cảnh Bân nói dứt câu, cũng cảm nhận được Nhã Hinh thoải mái không ít. Cô dụi đầu vào cổ anh, nhưng vào nơi anh không thấy, cô âm thầm nở nụ cười.
Việc phát hiện Cảnh Bân sống lại là chuyện ngoài ý muốn. Nhã Hinh đã cảm thấy anh kỳ lạ từ lâu nhưng lại không thật sự tin tưởng vào ảo mộng này. Một mình cô đã quá phi hiện thực, nên cô không nghĩ rằng sẽ có thêm một người nào khác có thể trùng sinh.
Nhưng cũng nhờ chuyện này mà cô dễ dàng lôi kéo anh về phía mình. Cô không biết anh lo sợ điều gì, hay do anh lo lắng về việc cô sẽ chán ghét anh thêm, dù vậy một khi cô đã quyết định ở bên anh thì tất nhiên cô cũng muốn mối quan hệ này có một cái kết thật tốt. Chuyên 𝘵rang đọc 𝘵ruyện # 𝒯rUm 𝒯ruyện.VN #
Nhã Hinh nhịn không được nữa, nhanh chóng lao vào ngậm lấy môi của Cảnh Bân, cùng anh dây dưa trong xe. Anh chẳng còn phải chần chừ gì, cứ ôm lấy gáy cô mà hòa quyện vào nhau không rời.
“Nhã Hinh, anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.”
Việc em không nhớ cũng chẳng còn quan trọng. Hiện tại, anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ xứng đáng được yêu chiều nhất.