“Anh… Anh…”
“Vốn muốn tha cho em hôm nay nhưng hình như tôi đã nghĩ sai.”
Cảnh Bân trầm giọng, bắt đầu cầm lấy bàn tay nhỏ của Nhã Hinh mà di chuyển lên xuống. Cả cơ thể cô cứng đờ, không dám động đậy. Thứ trong lòng bàn tay càng lúc càng nóng như muốn thiêu đốt làn da mỏng manh của cô nhưng cô không có khả năng buông tay, chỉ biết để anh điều khiển.
Thứ đó càng lúc càng trương phình khiến Nhã Hinh không thể không nhớ tới mỗi khi bản thân bị nó tàn phá sâu bên trong cơ thể. Cô chợt sợ hãi, dường như chẳng thể thoát được viễn cảnh sẽ cùng Cảnh Bân ân ái nên hiện tại cô lập tức tìm cách bỏ chạy.
Tuy nhiên Cảnh Bân lại giữ chặt cằm của Nhã Hinh, bên dưới không ngừng lên xuống nhanh hơn, còn ngón tay ở trên mạnh bạo đè ép môi cô.
“Nếu không nghe lời thì lần sau thứ tôi dùng là miệng em.”
Nhã Hinh trợn tròn mắt, môi lập tức mím chặt lại sau khi nghe câu nói cảnh cáo của Cảnh Bân. Cô không dám có ý nghĩ chống đối nữa, chỉ đành quỳ trên sàn nhà tắm lạnh lẽo mà giúp anh giải quyết ham muốn. Tới khi chất lỏng màu đục xuất hiện đi kèm tiếng thỏa mãn của anh thì tay cô đã tê buốt.
Nhã Hinh đi nhanh về phòng, lập tức đóng sầm cửa lại. Cô tư ôm lấy bản thân, không khỏi run sợ trước ánh mắt đầy thèm khát của Cảnh Bân. May mắn anh lệnh cho cô ra ngoài chứ không tiếp tục ở lại, nếu không chuyện gì có thể xảy đến thì cô không dám đoán chắc. Chỉ biết cô sẽ không toàn thây trở về. Đêm đó, cô ngủ trong cơn ác mộng bị anh vây hãm.
Sáng hôm sau, Nhã Hinh bước xuống dưới nhà, lặp đi lặp lại các bước nấu ăn và chuẩn bị một bàn ăn cho Cảnh Bân. Vừa đặt dĩa đồ ăn cuối cùng xuống cũng là lúc anh xuất hiện cùng bộ đồ đen trên người. Chưa bao giờ cô có thể thấy anh mặc màu tươi sáng, dường như đối với anh, quần áo chỉ là phụ kiện giúp anh che đậy bản thân trong bóng tối.
Thấy cô nhìn mình đến mức ngẩn ngơ, anh chỉ thoáng liếc qua rồi dặn dò quản gia Vinh chăm sóc nhà cửa, đặc biệt là canh chừng những người vừa mới tới. Sau đó, anh bước thẳng ra ngoài xe rồi cùng đám đàn em rời đi.
Nhã Hinh ôm lấy chiếc mâm, không hiểu vì sao có chút khó chịu trong lòng.
“Cậu chủ có việc bận. Tiểu thư đừng để tâm nhé.”
Quản gia Vinh lên tiếng an ủi, cũng đã quen với việc Cảnh Bân hay bỏ bữa sáng như thế này. Tuy nhiên dù sao người làm ra lần này cũng là cô gái được cậu chủ để ý nên ông đành phải xóa bỏ hiểu lầm giúp anh.
“Dạ không sao đâu. Cháu cũng không để tâm lắm.”
Nhã Hinh mỉm cười đáp lại, cũng chẳng thể hiện cảm xúc gì quá nhiều mà ngồi xuống tự ăn lấy bữa sáng chính mình làm ra. Nếu Cảnh Bân không dùng tới, tội gì phải bỏ tiếc đồ ăn chứ. Vì thế cô sẵn sàng chia cho tất cả người giúp việc trong nhà. Mặc kệ họ có từ chối như thế nào thì cô vẫn muốn tăng hảo cảm ở họ.
Nhã Hinh giúp mọi người làm công việc, sau đó mới xin phép quản gia Vinh lên lầu. Cô cần phải chuẩn bị bài vở để đi học vào ngày mai. Hiện tại may mắn Cảnh Bân không giam cầm cô hoàn toàn, vẫn cho phép tự do lên trường. Vì thế cô không muốn bỏ lỡ đại học như trước. Lần này cô nhất định phải vào được ngôi trường cô mong ước và đạp Vũ Đồng xuống bên dưới.
Tới khi Nhã Hinh rời mắt khỏi sách thì đã quá giờ xế chiều. Cô vươn vai, cảm nhận thời gian quá ít để cô ôn lại tất cả kiến thức.
“Cốc cốc.”
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên qua lớp cửa. Người đứng bên ngoài chính là quản gia Vinh. Vừa nhìn thấy cô, ông đã nở nụ cười nhẹ nhõm.
“Tôi tưởng tiểu thư xảy ra chuyện.”
Nhã Hinh ngơ ngác không hiểu chuyện gì, thì ra ban nãy do quá tập trung học hành nên cô không để ý đến tiếng gõ cửa liên tục ở bên ngoài bởi các nữ hầu mời cô xuống dùng bữa trưa.
“Cháu xin lỗi. Cháu đang học bài nên không để ý ạ.”
Quản gia Vinh nở nụ cười đáp lại, sau đó mời Nhã Hinh xuống dùng bữa để lát nữa cô phải cùng Cảnh Bân dự tiệc.
“Tiệc sao ạ?”
Nhã Hinh sững sờ. Đến khi quản gia Vinh giải thích rõ ràng thì cô mới nhận ra ở kiếp này, cô đã được trao nhiều cơ hội tỏa sáng hơn.