Nhằm lúc, Nhã Hinh còn thấy họ đang thử một thứ thuốc khác lên người cô trong lúc cô đang mê mang. Cơ thể cô càng gầy yếu hơn cả lúc cô đối đầu với Cảnh Bân. Đột nhiên, trong giây phút này, cô cảm thấy ở bên anh không thật sự quá bi kịch như cô đã từng nghĩ.
Bỉnh Quý thường đến thăm Nhã Hinh, chủ yếu muốn cô chuyển hết tài sản cho hắn. Hắn cũng không ký vào đơn ly hôn bởi vì suy nghĩ độc chiếm toàn bộ tài sản. Hắn xem cô như một kẻ bệnh hoạn, chủ động đưa thân thử loại thuốc mà hắn điều chế ra.
Lúc này, một vị y tá bước vào để kiểm tra các chỉ số của Nhã Hinh. Từ lúc cô chấp nhận sự thật và buông xuôi, họ cũng không cho cô sử dụng quá nhiều thuốc an thần. Thay vào đó, cô phải chịu đựng sự giày vò và phản phệ thuốc vì các thứ thuốc thử nghiệm kỳ lạ. Tuy nhiên, cô không thể làm gì được vì cô cũng không còn biết rõ cô đã ở đây bao lâu, có lẽ đã trải qua 10 đêm, 20 đêm hay thậm chí hơn 30 đêm.
Đột nhiên, bên ngoài phát ra tiếng động lớn khiến tất cả mọi người phải đi xem xét chuyện gì đã xảy ra. Điều này cũng khiến cho y tá trong phòng của Nhã Hinh không đóng sát cánh cửa. Khe hở từ cánh cửa phòng bệnh như là một tia sáng đem lại sự hy vọng cho cô. Cô lấy hết sức lực cuối cùng và giựt đám dây truyền dịch trên người ra. Sau đó, cô trườn cả thân người ra khỏi giường. Sức lực quá yếu từ cánh tay nhỏ khiến cả người cô rơi mạnh xuống giường.
Ý chí mong muốn tự do của Nhã Hinh mạnh mẽ đến độ làm cô quên đi nỗi đau đớn trên người. Cô dựa vào tường rồi từ từ bước ra bên ngoài. Rất may, cô đã từng đến nơi đây nên việc tìm lối ra không có gì quá khó khăn. Tuy nhiên, với bộ dạng này sẽ gây sự chú ý với những người khác. Cô may mắn nhìn thấy phòng thay đồ của các y tá nên nhanh chóng đi vào bên trong.
Vài phút sau, Nhã Hinh bước ra ngoài với bộ đồ y tá và bịt kín mặt. Cô cúi gằm xuống rồi cố gắng đi trên hành lang với bộ dáng bình thường. Lúc này, nhiều người chạy theo hướng ngược lại đầy sự gấp rút.
“Trước cửa bệnh viện, có người đến đòi người.” Một vị y tá chạy ngang và nói với những người còn lại.
“Cái gì?” Những người khác vô cùng hốt hoảng và cũng đi theo. Lần đầu họ thấy có nhiều người đến bệnh viện để đòi người như thế.
Nhã Hinh không quan tâm đến những chuyện đó. Cô cũng thầm cảm ơn người đến làm loạn đó. Người đó đã tạo cho cô cơ hội để thoát thân. Cô nhanh chóng đi ra cửa sau của bệnh viện rồi bắt một chiếc taxi, không dám nhìn lại vào bên trong bệnh viện nên quay mặt sang nơi khác. Điều đó làm cô lỡ mất chiếc xe quen thuộc khác.
Người ngồi trên xe đang xoa đôi bàn tay của mình. Chợt anh ngẩng lên rồi nhìn về phía chiếc xe taxi vừa chạy ngang. Tuy nhiên, anh không thể thấy rõ người đang ngồi trong đó nên cũng không để tâm. Điện thoại reo lên kéo dòng suy nghĩ của người đàn ông đó trở về.
“Mọi chuyện sao rồi?” Anh chậm rãi hỏi.
“Thưa đại ca, bọn họ không cho chúng tôi vào bên trong.” Giọng nói trong điện thoại phát ra.
Cảnh Bân im lặng rồi lần nữa xoa các ngón tay lại với nhau. Một tháng qua, anh bận phải giải quyết vấn đề tranh chấp với Khưu gia. Sau khi Trình Cơ trốn về nước, hắn ta luôn gây phiền toái cho anh. Bao nhiêu tiến độ giao hàng và thiết kế vũ khí đều bị việc này làm ảnh hưởng.
Để có thể giải quyết nhanh mọi chuyện, Cảnh Bân đã tàn nhẫn bắn chết Trình Cơ trong căn nhà hoang. Sau đó, anh cho thuộc hạ dán chặt miệng và các ngón tay của hắn ta lại với nhau rồi để xác của hắn ta vào một chiếc hộp to và gửi đến Khưu gia. Đây xem như là một sự cảnh cáo đến Khưu gia nếu còn dám lăm le đến Tôn gia. Sự tàn bạo của anh lần nữa được kiểm chứng, khiến những gia tộc hắc bang khác phải kiêng dè và thận trọng hơn trong khoảng thời gian này.
Ông nội và chú Tôn chỉ biết lắc đầu và mặc kệ anh. Bây giờ, không ai quản được bước chân của Cảnh Bân nên anh lập tức dẫn thuộc hạ đến bệnh viện nơi giam giữ Nhã Hinh. Tuy nhiên, anh không ra mặt lúc này.
Cảnh Bân vẫn đang im lặng mặc cho thuộc hạ đang chờ mệnh lệnh từ anh. Người con gái anh yêu đang ở bên trong bệnh viện. Tuy nhiên, anh không hiểu vì sao lại cảm thấy càng lúc càng xa cách với cô.
“Xông vào bên trong. Tìm cho ra cô ấy. Ai cản đường cứ việc xử lý.” Anh âm trầm nói, đôi mắt tỏa ra tia lửa.
Vài phút sau, thuộc hạ lần nữa gọi lại nhưng chỉ đem tới tin xấu rằng không nhìn thấy Nhã Hinh ở đâu. Cảnh Bân nhíu chặt mày, nghĩ đi nghĩ lại rồi kêu họ rút lui, cũng xử lý những người đã quay được cảnh họ bước vào bệnh viện.
“Em trốn được ra ngoài rồi sao, Nhã Hinh?”
“Vậy em đang ở đâu chứ?”