Cảnh Bân giang rộng tay, lập tức có được miếng thịt mềm Nhã Hinh nhào vào lòng.
“Không vui lắm… Không nhìn được gì cả…”
Cô bĩu môi, vốn dĩ muốn ở lại để xem hai nhà Cố gia và Giản gia đấu khẩu, cũng muốn xem thử Vũ Đồng bị vũ nhục ra sao nhưng giây sau đã bị anh kéo về nhà.
Mặt đột nhiên bị bóp xoay sang bên trái. Nhìn thấy ánh mắt tra hỏi nghiêm nghị của anh khiến cô run sợ.
“Làm sao? Muốn nhìn thân thể của người đàn ông khác?”
“Ý em không phải là vậy…”
Cô còn chưa kịp nói xong thì đã bị anh dùng nụ hôn chặn đứng. Người đàn ông này càng lúc càng dễ ghen tuông, có điều lần này cô hưởng thụ cảm giác được yêu thương hơn là chán ghét việc này.
Cô chủ động mút nhẹ cánh môi dưới của anh, trong lúc anh sững sờ, cô lên tiếng:
“Bên cạnh đã có Tôn thiếu ngọt nước thì cần chi để ý người khác chứ.”
Anh nhướng mày, sau đó nhếch miệng trông có vẻ rất hài lòng:
“Miệng nhỏ này càng lúc càng biết nịnh hót đấy.”
Nhã Hinh bật cười bởi bàn tay đang lần mò khắp người khiến cô nhồn nhột. Cả hai vui vẻ cười đùa, dường như quên mất ban đầu tình cảnh họ gặp nhau không hề tốt đẹp như thế, thậm chí anh còn mém nữa đã giết cô.
Đúng lúc này, điện thoại của Cảnh Bân chợt reo vang. Anh ôm cô vào lòng, trên môi còn đang tươi tắn, nào ngờ vài giây sau đã hạ xuống từ từ, đến ánh mắt cũng dần chuyển biến phức tạp.
“Không thể giải quyết?.. Thiệt hại bao nhiêu?.. Được, tôi sẽ tới đó ngay lập tức. Ráng cầm cự.”
Nhã Hinh nhíu mày, nhìn biểu cảm của Cảnh Bân cũng biết công việc bên kia đang gặp không ít vấn đề, có thể lần nữa phải đối đầu với các băng đảng khác. Anh cúp máy, sau đó rơi vào im lặng nhưng tay vẫn xoa xoa bắp tay cô trấn an, cũng tựa như cho bản thân vài phút nghỉ ngơi.
Cô không hỏi gì, chỉ ở bên im lặng không làm phiền. Anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, lòng dần bình tâm lại:
“Tôi đưa em về nhà trước. Tôi có chút việc.”
Cô gật đầu, không tò mò bất cứ điều gì vì đã hiểu rõ những quy tắc khi ở bên một lão đại hắc bang:
“Em làm bữa tối chờ anh về nhé.”
Dưới ánh mắt mong chờ của cô, anh khẽ gật đầu cưng chiều, lần nữa cúi xuống ngậm lấy bờ môi ngọt ngào.
Nhã Hinh nhìn theo bóng chiếc xe rời đi cho đến khi khuất dạng. Cô đi vào bên trong, thay bộ đồ khác thoải mái hơn rồi bắt đầu làm bữa ăn tối nhẹ nhàng, nhưng tâm can cứ nóng như lửa đốt. Từng giây từng khắc, cô cứ nhìn ra ngoài cánh cửa, chờ đợi tiếng xe hơi quay về.
Nếu lúc trước, cô sẽ mong chờ anh chẳng bao giờ trở về, nhưng trong sâu thẳm mỗi khi thời gian đi trễ một phút thì cô đều không thể ngủ yên cho tới tiếng xe vang lên.
Bàn ăn dần nguội lạnh mà Cảnh Bân vẫn chưa hề quay về. Nhã Hinh vẫn ngồi yên trên bàn dù được quản gia Vinh khuyên can nghỉ ngơi nhưng cô chỉ mỉm cười từ chối. Không biết vì sao cô có cảm giác rất lạ và cô không muốn bỏ lỡ bất kì thời khắc nào.
Quả nhiên nửa tiếng sau, tiếng xe hơi rầm rộ quay về. Nhã Hinh nhanh chóng đứng dậy đợi người mở cửa, trái tim đột nhiên hẫng mất một nhịp. Phía trước mặt, Cảnh Bân được thuộc hạ đỡ vào trong trong trạng thái ngất lịm, mùi máu hực lên áp đảo cả những mùi hương thơm ngon của món ăn.
Nhã Hinh dường như đã quá quen với điều này. Cô nhanh chóng chạy lên lầu để mở cửa phòng Cảnh Bân cho mọi người khiêng anh vào.
“Quản gia Vinh, mau gọi Tuấn Thạch đến.” Cô nghiêm nghị, bắt đầu sắp xếp mọi việc khiến mọi người ngạc nhiên nhưng vô thức làm theo hệt như cô chính là nữ chủ nhân của họ. Đến quản gia Vinh cũng mất tự chủ mà nghe theo, lập tức đi gọi điện cho bác sĩ Tuấn Thạch.
Dù vậy, bàn tay Nhã Hinh đã run rẩy không nghe theo sự kiểm soát của cô. Cô cố gắng cởi nút áo của Cảnh Bân nhưng cũng mất rất nhiều thời gian, cho tới khi nhìn thấy rõ vết thương rỉ máu liên tục trên người anh thì cô dường như không thể thở nổi.
Nhã Hinh cố gắng lấy khăn lau bớt đi những vết bẩn xung quanh, để cho thuộc hạ khác cố gắng sơ cứu cho đến khi bác sĩ Tuấn Thạch kịp đến. Đầu anh chảy đầy mồ hôi không biết vì nóng hay vì quá đau đớn, nghe đâu ban nãy anh muốn về nhà nhanh chóng nên nhất thời bỏ sót một tên. Tên đó lợi dụng thời cơ đánh lén nhưng may mắn anh kịp thời tránh né mới không trúng vào chỗ hiểm.
Tuấn Thạch nhanh chóng có mặt, trên người đầu tóc vẫn còn rất bù xù chưa kịp chỉnh trang lại. Cậu đeo găng tay vào, lập tức thực hiện công việc kéo Cảnh Bân ra khỏi tay tử thần.
May mắn vài tiếng sau anh đã không còn rơi vào tình trạng nguy hiểm. Lúc này, Nhã Hinh mới ngã ngồi xuống ghế, bao nhiêu sức lực bám trụ cũng chẳng còn nữa.
Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy sinh mệnh của anh trôi qua trước mắt mình. Mà nguyên nhân dẫn đến chuyện này tất cả đều xuất phát bởi cô. Chẳng lẽ cô chính là khắc tinh đòi mạng, dù cố gắng yêu hay tránh xa thì vẫn mang lại kết cuộc xấu với anh sao?