Cho đến khi nhìn thấy một người mặc tây trang màu đen, thân hình nam nhân cao lớn kéo vali ra khỏi cổng kiểm tra, theo sau là một người đàn ông cao gầy cũng mặc âu phục, Giang Ninh nhịn không được cong lên khóe môi, chạy vội về phía trước.
Bùi quân trạch mặc dù thấy không rõ mặt, nhưng có thể nhận được mình tự tay sờ qua gầy gò dáng người dong dỏng cao.
Trong lòng tràn ngập những cảm xúc xa lạ, ê ẩm chua chát, nhưng nhiều hơn chính là vui vẻ. Lúc này hắn đột nhiên hiểu vì sao cấp dưới lại xin nghỉ phép đi đón lão bà.
Bùi Quân Trạch buông vali trong tay ra, tiến lên mấy bước, ôm lấy Giang Ninh, cúi người đặt cằm trên vai cậu, nhắm mắt lại, ngửi mùi hương thơm ngát của người trong ngực.
Trợ lý Lương đứng đằng sau hai người đẩy mắt kính, vẫn giữ vẻ mặt chuyên nghiệp hoàn hảo.
Ôm một hồi, bị ánh mắt chung quanh làm cho lúng túng không thôi, Giang Ninh đưa tay nhéo nhéo eo Bùi Quân Trạch, ra hiệu hắn buông tay.
Bùi Quân Trạch chỉ có thể bất đắc dĩ buông ra, đổi thành nắm tay Giang Ninh.
Một tay lôi kéo vali, một tay lôi kéo Giang Ninh ra khỏi sân bay.
Trợ lý Lương theo sau.
Sau khi về đến nhà, thời gian đã gần bốn giờ sáng.
Giang Ninh nhìn chiếc vali nhỏ, thắc mắc hỏi: "Anh mang theo cái gì thế?"
Đáy mắt Bùi Quân Trạch xẹt qua một tia hắc ám, sắc mặt bình tĩnh nói: "Không có gì, chỉ là một chút vật nhỏ mà thôi."
"A." Giang Ninh cũng không thèm để ý, tùy tiện đặt ở trong góc phòng, quay đầu nhìn về phía Bùi Quân Trạch, thúc giục nói: "Hôm nay anh cũng mệt mỏi rồi, nhanh đi tắm rửa nghỉ ngơi đi."
"Không vội." Bùi Quân Trạch lấy mắt kính xuống đặt sang một bên, chậm rãi cởi cà vạt, chậm rãi đến gần Giang Ninh.
Giang Ninh ngửa đầu nhìn đôi mắt thâm thúy của Bùi Quân Trạch, vẻ mặt mê mang: "Việc công ty còn chưa xong sao?"
Bùi Quân Trạch cúi người, che cà vạt lên mắt Giang Ninh, môi mỏng tới gần lỗ tai nhỏ nhắn của cậu, thấp giọng nói: "Là anh quá nhớ bảo bối."
Nam nhân duỗi ra đầu lưỡi, như khiêu khích liếm láp tai Giang Ninh.
Trước mắt một vùng tăm tối, giác quan ngược lại càng thêm mẫn cảm, xúc cảm nóng bỏng thấm ướt trên lỗ tai khiến Giang Ninh có chút run chân, xoang mũi tràn ngập mùi hormone mãnh liệt của nam nhân, hoa huy*t không tự chủ được co rút lại mấy lần.
Bùi Quân Trạch đưa tay đỡ gáy Giang Ninh, hôn lên đôi môi thơm ngọt ngon miệng của cậu, răng môi dây dưa, mang theo vài phần khắc chế không được vội vàng xao động.
"Ưm...... Ưm......"
Hôn đến động tình, Giang Ninh chủ động vòng tay qua gáy nam nhân, nhắm mắt lại, sắc mặt ửng hồng.
Bùi Quân Trạch không ngừng làm sâu sắc nụ hôn này, chậm rãi kéo Giang Ninh tới gần bên giường, hai tay di chuyển khắp cơ thể cậu, cởi bỏ quần áo của cậu lúc nào không hay, lộn xộn rớt xuống đất.
Lúc bị đẩy ngã lên giường, vì không thể nhìn thấy, cảm giác mất thăng bằng mãnh liệt làm cho Giang Ninh vô thức đưa tay bắt lấy cánh tay rắn chắc của Bùi Quân Trạch, đến cô nằm trên giường lớn mềm mại, trái tim của Giang Ninh vẫn khẩn trương nhanh chóng nhảy lên như cũ.
Bùi Quân Trạch trấn an hôn lên cánh môi đỏ thắm của Giang Ninh, sau đó thuận thế mà xuống, cổ thon dài, xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng ngậm lấy đầu v* đứng thẳng trên lồng ngực, dùng sức mút vào, thỉnh thoảng dùng răng cắn núm vú vừa đi vừa về lề mề.
"A! Tê......" Bộ ngực truyền đến cảm giác tê dại khiến Giang Ninh nhịn không được rên rỉ một tiếng, ưỡn ngực lên, núm vú kiều nộn bị ép tiếp nhận động tác hơi có vẻ vội vàng kích động của nam nhân.
Một bên vú khác bị bàn tay của nam nhân bao vây, nhẹ nhàng đè ép nhào nặn, thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay gảy gảy sữa lỗ nhỏ hơi mở.
Giang Ninh phát ra tiếng rên rỉ mềm mại, cả người sảng khoái đến cực điểm, ngọc hành đứng thẳng, hoa huy*t cũng chậm rãi chảy ra thanh dịch dinh dính.
Buông ra đầu v* bị đùa bỡn đến sưng đỏ, Bùi Quân Trạch ngồi dậy, kéo đùi thiếu niên ra, lộ ra hoa huy*t đói khát chảy dâm dịch.
Giang Ninh bị ép dang rộng hai chân, mặc dù nhìn không thấy, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nam nhân nhìn hạ thân của mình, nhịn không được xấu hổ rụt rụt tiểu huyệt, cố gắng ngăn cản dâm dịch chảy ra.
Âm hộ hơi trống, hoa huy*t trải qua thời gian lâu như vậy sớm đã khôi phục như lúc ban đầu, đại âm thần chặt chẽ bọc lại tiểu âm thần và âm đế, chỉ có thể nhìn thấy chất lỏng trong suốt chảy ra từ bên trong khe hở nhỏ bé, nhìn non nớt lại ngon miệng.
Bùi Quân Trạch giống như là mê muội không thể rời ánh mắt, cúi đầu xuống ngậm lấy hoa huy*t kiều nộn.
Mặt lưỡi thô ráp không ngừng liếm láp khe nhỏ, âm đế cũng không buông tha, mút liếm, âm thần bảo hộ bị đùa bỡn đến run rẩy đứng thẳng ra, mỗi khi liếm đến lúc đó, đều sẽ kích thích tiếng rên rỉ bất lực lại dâm đãng của thiếu niên.
Sau khi bị che mắt thân thể phá lệ mẫn cảm, chỉ liếm huyệt đã có thể khiến Giang Ninh kêu thảm thiết rên rỉ, nước mắt thấm ướt cà vạt.
Tiểu huyệt phun ra từng dòng hoa dịch mang theo mùi khai, đều bị nam nhân hút hết vào trong miệng, có lẽ còn cảm thấy chưa đủ, đầu lưỡi linh hoạt liếm mở khe hở, chui vào bên trong tiểu huyệt, đầu lưỡi nhanh chóng đong đưa trái phải, không ngừng kích thích thành thịt có chút thô ráp.
"A a a a! Chậm một chút! A a chậm, chậm một chút a a!" Khoái cảm bén nhọn đánh thẳng vào thân thể Giang Ninh, cậu kêu khóc vươn tay nghĩ đẩy đầu đang chôn ở hạ thể ra, nhưng lại bị một trận lại một trận khoái cảm hung mãnh như sóng biển làm cho thoát ly, chỉ có thể bất lực nghẹn ngào.
Dưới sự kích thích mãnh liệt, Giang Ninh nhanh chóng đạt đến cao trào, nâng cao phần hông, đùi bắt đầu run rẩy run rẩy, ngọc hành bắn ra chất lỏng trắng sữa rơi trên bụng phẳng lì, huyệt thịt co rút thít chặt, kẹp lấy đầu lưỡi đang làm loạn, hoa huy*t hơi hé miệng nhỏ, phun ra một dòng chất lỏng lớn.
Bùi Quân Trạch nhấp nhô hầu kết, nuốt hết hoa dịch mỹ vị thơm ngọt.
Giang Ninh dang rộng hai chân, thân thể trắng như tuyết nổi lên ửng đỏ, run thân thể hòa hoãn dư vị cao trào, đôi môi đỏ bừng khẽ nhếch thở dốc, có thể nhìn thấy đầu lưỡi nộn hồng như ẩn như hiện.
Bùi Quân Trạch đứng dậy xuống giường, cởi bỏ quần áo vướng víu trên người vứt trên mặt đất, côn th*t đứng thẳng dữ tợn đáng sợ, cứ như vậy thẳng tắp dán trên bụng dưới, vận sức chờ phát động.
Hắn ôm Giang Ninh như ôm trẻ con, bàn tay nâng bờ mông, âm hành không chút trở ngại dính sát hoa huy*t kiều nộn.
"Làm gì...... Thả em xuống......" Thân thể bị ép treo lơ lửng trên không, Giang Ninh sợ mình rơi xuống, hai tay ôm chặt cổ nam nhân, bắp đùi tuyết trắng thon dài kẹp lấy eo rắn chắc của nam nhân.
Giang Ninh run giọng cầu xin: "Em, chúng ta về trên giường có được hay không...... Em sợ...... Lão công......"
Đôi mắt bị che kín không có cảm giác an toàn khiến Giang Ninh sợ hãi, cả người dán chặt vào nam nhân, thậm chí còn gọi lão công.
Bùi Quân Trạch nghe được xưng hô thế này liền sững sờ, sau đó ánh mắt quyết tâm hung hăng nhào nặn hai bên mông thịt mượt mà sung mãn trong lòng bàn tay, giọng nói khàn khàn đến đáng sợ: "Đừng sợ, lão công thương em."
Nâng mông lên, quy đầu cực đại cọ xát ở cửa huyệt, kiên định đẩy vào hoa huy*t.
"Ra, ra ngoài...... A! Quá lớn ưm...... Quá trướng......"
Thân thể Giang Ninh căng cứng, liều mạng muốn hướng nâng nửa người dưới lên trên, không ngờ bàn tay của nam nhân đang kéo mở bờ mông của mình đột nhiên rút lui, cả người cứ như vậy bị âm hành thô to hung hăng xuyên qua, quy đầu ấn vào chỗ sâu nhất trong miệng nhỏ, hưởng thụ cảm giác được miệng tử cung mút vào.
"A!" Giang Ninh thét lên một tiếng thê thảm sụp đổ, cổ họng không biết bị thứ gì ngăn chặn, chỉ có thể ngửa đầu mở to miệng, im lặng phát ra tiếng kêu thảm thiết rên rỉ, cà vạt bị nước mắt thẩm ướt, theo gương mặt chảy xuống
Bùi Quân Trạch khẽ vuốt tấm lưng đầy mồ hôi của thiếu niên, hướng dẫn nói: "Lão bà ngoan, hít vào --"
Giang Ninh lồng ngực chập trùng thở gấp, phát ra tiếng khóc không thành tiếng nghẹn ngào, hoa huy*t bị kéo căng cực lớn, bên mép cửa huyệt biến thành màu trắng nhạt trong suốt, âm đ*o chăm chú bao vây âm hành thô to dữ tợn, lông mu thô cứng cọ xát cánh hoa và âm đế kiều nộn.
côn th*t của Bùi Quân Trạch chôn trong tiểu huyệt hơi động đậy, lập tức có thể khiến thiếu niên kêu khóc.
"A! Đừng nhúc nhích! Để, để em chậm rãi......"
Nửa dưới khuôn mặt của Giang Ninh ướt đẫm nước mắt, chóp mũi đỏ bừng, dáng vẻ run giọng cầu xin thật sự là cực kỳ đáng thương.
Trái tim Bùi Quân Trạch lập tức mềm thành một vũng nước, cứ như vậy ôm Giang Ninh không nhúc nhích, thỉnh thoảng trấn an nhẹ hôn cánh môi sưng đỏ rung động của cậu.
Thật sự bị thao ra dâm tính, không bao lâu, huyệt thịt đã lấy lòng mút vào đại nhục bổng trong cơ thể.
Giang Ninh ghé đầu vào bả vai nam nhân, run giọng nói: "Thật, thật......"
Vừa dứt lời, nam nhân nhẫn nhịn hồi lâu lập tức duỗi thẳng vòng eo rắn chắc, thở hổn hển dùng đâm tới lui bên trong hoa huy*t đầy chất lỏng, quy đầu không ngừng đẩy vào miệng tử cung, tinh hoàn cực đại đập vào đáy chậu.
"A a a! Đừng đẩy...... Đừng đẩy nơi đó a a a!"
Nam nhân giống như phát điên, quy đầu cực đại một mực cuồng đẩy vào miệng tử cung kiều nộn, thao vừa nặng vừa sâu, Giang Ninh bị đẩy đến kêu khóc thảm thiết, nhưng chỉ có thể tiếp nhận đòn roi của nam nhân.
"Lão công! A a a! Lão công! Chậm, chậm một chút a!"
Cổ tử cung của Giang Ninh thật sự là quá nhỏ, quá non, dù cho Bùi Quân Trạch không ngừng nhanh chóng đâm vào, vẫn như cũ bị quật tiểu tử cung cự tuyệt ở ngoài cửa.
Xưng hô lão công thế này chẳng những không làm cho nam nhân mềm lòng, ngược lại khiến hắn gần như mất lý trí, hai tay nhốt chặt vòng eo nhỏ gầy, côn th*t thô to đáng sợ nhiều lần hung ác thao miệng tử cung đóng chặt, quy đầu cứng rắn vừa đi vừa về phá cọ huyệt thịt nhúc nhích co rút, mang ra dâm dịch văng tứ phía.
Lông mu thô cứng mài âm hộ kiều nộn đến đỏ bừng, âm đế đứng thẳng muốn tránh cũng không thể tránh, bị lông mu tàn nhẫn vừa đi vừa về đâm mài, sưng đỏ gấp hai ngày thường, làm thế nào cũng không thể co lại được, chỉ có thể bị lông mu khi dễ.
Ngọc hành bị kẹp ở giữa bụng cọ lấy cơ bắp bụng dưới của nam nhân, liên tục cương rồi bắn ra, cuối cùng chỉ có thể đáng thương phun ra dịch tuyến tiền liệt mỏng manh trong suốt.
Thân thể Giang Ninh run rẩy, bị từng cơn sóng cao trào liên tiếp đưa lên mây, chưa từng hạ xuống, cặp đùi kẹp eo nam nhân vô lực rủ xuống, nhưng bởi vì chênh lệch chiều cao, mũi chân cũng không thể chạm đến mặt đất.
"Quá, quá sâu a a! Thả em xuống a a! Chúng, chúng ta lên giường đi ô a a a!" Giang Ninh sụp đổ kêu khóc, cố gắng căng mu bàn chân muốn chạm đất, nhưng không thể toại nguyện, ngược lại bị đẩy vào càng sâu, phần gáy hơi phồng lên cũng bị đính đến lõm vào trong.
Toàn bộ trọng lượng cơ thể tựa hồ là dựa vào âm hành cứng chắc trong cơ thể chống đỡ.
Quá, quá đáng sợ......