"Ưm......" Giang Ninh cắn môi dưới, miễn cưỡng ngừng lại rên rỉ, phần hông lắc lư như tránh như nghênh.
hoa huy*t chặt chẽ dưới thon dài ngón tay không ngừng gảy gảy trừu sáp dần dần trở nên mềm mại, bao khỏa hút lấy ngón tay, thanh dịch dinh dính thuận theo khe hở chảy ra, để lại một vệt nước trên mặt bàn.
Bùi Quân Trạch rút ngón tay toàn là nước ra, lè lưỡi liếm một chút, cười nhẹ nói: "Thứ bảo bối chảy ra thật ngọt."
"Làm sao có thể ngọt......" Giang Ninh lắp bắp nói, xấu hổ lỗ tai trở nên đỏ bừng.
Bùi Quân Trạch nhíu mày: "Vậy cho bảo bối nếm thử."
Nói xong, Bùi Quân Trạch đem đưa ngón tay dinh dính chất lỏng đến bên khóe miệng Giang Ninh, dụ dỗ: "Lão bà, há miệng."
Giang Ninh mâu thuẫn ngậm chặt miệng, cau mày kháng cự quay đầu tránh đi.
Bùi Quân Trạch khóe môi hơi cong, cũng không miễn cưỡng Giang Ninh ngậm lấy, ngược lại đem chất lỏng trên tay bôi lên âm hành tiến to dài vận sức chờ phát động, không đủ còn dùng lòng bàn tay sờ sờ hoa dịch chảy ra từ cửa huyệt, dẫn đến Giang Ninh phát ra rên rỉ, mãi đến khi toàn bộ âm hành trở nên bóng loáng, lúc này mới dừng lại.
Giang Ninh bị lật người, nửa người trên hoàn toàn ghé vào trên mặt bàn, bởi vì toàn bộ bàn làm việc đều được thiết kế riêng, cao hơn bình thường một chút, mũi chân của cậu miễn cưỡng phủ lên thảm trên mặt đất.
Giang Ninh có chút khẩn trương nhìn cửa, lại quay đầu nhìn về phía nam nhân, đến cùng vẫn là sợ hãi có người sẽ không gõ cửa mà trực tiếp tiến vào, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Chúng ta vào phòng nghỉ có được không? Vạn nhất có người tiến vào sẽ nhìn thấy."
"Ngoan." Bùi Quân Trạch bóp nhẹ mấy lần khe mông mượt mà của Giang Ninh, cũng không nói mình đã sớm khóa trái cửa.
Một tay tách ra âm thần, đẩy ra cửa huyệt lộ ra huyệt thịt nộn hồng, tay kia vịn cộn thịt cứng rắn, quy đầu cực đại ấn vào cửa huyệt. Nâng eo lên, quy đầu phá vỡ cửa huyệt, chen vào trong huyệt thịt chặt chẽ dầy đặc, không mặc kệ huyệt thịt siết chặt dây dưa, kiên định cường thế tiếp tục thâm nhập.
"Ách -- Quá trướng...... A...... Quá căng......" Giang Ninh thở hổn hển, cố gắng buông lỏng huyệt đạo, để cho mình không đến mức bị chống khó chịu như vậy, một tay đặt ở giữa bụng dưới và mặt bàn, có thể cảm nhận được rõ ràng côn th*t của nam nhân càng tiến càng sâu, cửa huyệt bị trục thô to kéo căng đến cực hạn.
Thẳng đến khi quy đầu bị miệng tử cung đóng chặt cự tuyệt ở ngoài cửa, Bùi Quân Trạch lúc này mới dừng lại. Hắn cúi người, cánh môi cọ xát tai Giang Ninh, mở miệng nói: "Lão bà phải vất vả nhịn một chút."
"...... Cái gì? A a a a! Đừng, dừng lại a a a a"
Bùi Quân Trạch hai tay bóp chặt vòng eo mảnh khảnh, bụng dưới cơ bắp căng cứng, vòng eo đầy sinh lực nhanh chóng rung động, quy đầu hết lần này đến lần khác đụng chạm miệng tử cung đóng chặt.
"Không muốn a a! Ô! Chậm một chút a a a!" Miệng tử cung mẫn cảm cực độ bị mãnh liệt thao làm như vậy, Giang Ninh sắp bị khoái cảm kinh khủng làm cho phát điên, đã không còn lo đến việc sẽ bị người khác nghe thấy, bị bức phải kêu khóc thét lên. Thân thể bị va đập, mũi chân thậm chí không thể chạm đến thảm.
Dưới sự tấn công như vũ bão, miệng tử cung miệng rốt cục không chịu nổi há miệng nhỏ, quy đầu thừa cơ ấn vào miệng nhỏ, không ngừng chen vào bên trong.
Giang Ninh há to miệng, thân thể trong cao triều co rút run rẩy, phun ra hoa dịch bị ngăn ở tử cung, ngọc hành không ngừng ma sát mặt bàn bóng loáng, bắn ra tinh dịch màu ngà sữa làm bẩn bàn làm việc.
Quy đầu cuối cùng cũng được toại nguyện tiến vào tử cung, bị thành tử cung trơn mềm bao bọc chặt chẽ, Bùi Quân Trạch sảng khoái thở ra một hơi.
Không đợi Giang Ninh hồi phục từ trong cao triều, bắt đầu đại khai đại hợp thao làm. Quy đầu rút ra khỏi tử cung, sau đó lại hung hăng tiến vào trong tử cung, khoái cảm như cơn sóng cuồng phong, cuốn sạch Giang Ninh, kéo cậu vào trong bể dục vô tận.
"A a a sảng khoái...... Lão công thật tuyệt...... A a a a!" Giang Ninh hai mắt thất thần, mặt mũi tràn đầy si thái, trong miệng vô thức phun ra rên rỉ dâm đãng.
Bùi Quân Trạch thở gấp rút ra côn th*t, ôm lấy Giang Ninh, thon dài trắng nõn chân gác trên cánh tay căng đầy cơ bắp, quy đầu thế như chẻ tre gian nở hoa huy*t, nhanh chóng đút vào, trứng đập vào đáy chậu, phát ra âm thanh ba ba ba dâm mỹ.
"A a! Ha ha a!" Giang Ninh ôm cổ nam nhân, bắp chân gác trên khuỷu tay nam nhân lắc lư trong không khí.
Tình hình kịch liệt này kéo dài bền bỉ, ngọc hành bắn ra bạch dịch rơi trên cơ bụng căng đầy của nam nhân, huyệt thịt co rút quấn chặt đại nhục bổng trong cơ thể. Tử cung và cổ tử cung bị nam nhân thao thuận, âm hành tùy ý ra ra vào vào, mang ra hoa dịch văng tứ phía.
"A a a a lại, lại đến a a a a!" Giang Ninh kêu thảm một tiếng, lại một lần nữa đạt đến cao trào.
Bùi Quân Trạch như máy đóng cọc nhanh chóng thao làm, thở hổn hển một tiếng, mở ra tinh quang, bắn ra một dòng tinh dịch nóng hổi vào trong tử cung.
"Ưm......" Giang Ninh ưm một tiếng, bất lực tựa đầu trên bờ vai nam nhân, khẽ thở hổn hển điều hòa hơi thở.
Bùi Quân Trạch nghiêng đầu hôn lên tóc Giang Ninh, cứ như vậy ôm cậu vào phòng tắm trong phòng nghỉ, lúc di chuyển, âm hành sau khi xuất tinh vẫn phân lượng mười phần như cũ cọ xát huyệt đạo mẫn cảm, Giang Ninh nhíu lại lông mày phát ra tiếng rên rỉ.
Thu dọn một phen, Giang Ninh mệt mỏi nằm ở trên giường, Bùi Quân Trạch thì tiếp tục ra ngoài hoàn thành công việc. Giang Ninh nghĩ đến những vết tích lộn xộn trên bàn làm việc, đỏ mặt vùi đầu vào trong gối.
Dù sao cũng không phải việc của cậu!
Sau khi tan làm, Bùi Quân Trạch nắm tay Giang Ninh đi ra khỏi văn phòng, đi vào thang máy dưới sự theo dõi sát sao của nhân viên công ty. Ngay sau khi cửa thang máy đóng lại, trong nháy mắt vang lên tiếng xì xào bàn tán.
"Oa, đến bóng lưng cũng hợp như vậy!"
"Đúng thế! Hình thể chênh lệch thật tuyệt! Quá tuyệt vời!"
Nghe hai nữ đồng nghiệp nói, Phương Hồi sắc mặt tái nhợt, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm cửa thang máy đã đóng kín.
-
Thời tiết đầu hè ở thành phố H thay đổi thất thường, một giây trước còn ánh nắng tươi sáng, một giây sau trong nháy mắt mưa to như trút nước.
Giang Ninh nhìn qua cửa sổ xe, khung cảnh bên ngoài cửa sổ dưới cơn mưa lớn tầm nhìn cực kỳ thấp, chỉ có thể thu tầm mắt lại, cúi đầu xem điện thoại di động.
Đột nhiên, cả người Giang Ninh bị quán tính nhào về phía trước, khi sắp đụng vào ghế trước, một tay ngăn lại eo của cậu, khiến cậu ngã về sau, ót đụng vào nệm ghế mềm mại.
Đầu óc Giang Ninh trống rỗng, đưa tay che lại trái tim đang đập kịch liệt của mình.
"Bùi, Bùi tổng, phía trước có một con mèo con nằm trên đường, vừa rồi tôi mới vô thức đạp phanh......" Tài xế phía trước lắp ba lắp bắp giải thích, giọng hoảng hốt.
Bùi Quân Trạch không để ý đến lời nói của tài xế, cau mày nhìn Giang Ninh, trong mắt hiện lên một tia lo lắng: "Không sao chứ?"
Giang Ninh sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ che ngực khiến Bùi Quân Trạch không thể không lo lắng, thậm chí còn nghĩ đến việc đến bệnh viện.
"Không sao......" Giang Ninh hít một hơi thật sâu, chậm rãi bình tĩnh lại nhịp tim. Cậu vừa nghe lái xe nói liền hỏi: "Con mèo con vẫn còn chứ?"
Tài xế vội vàng nói: "Vẫn còn, tôi xuống đặt nó qua bên đường."
Mưa lớn như vậy, còn là mèo con, dù cho bây giờ không phải mùa đông sẽ không bị chết cóng, nhưng khó thoát vận mệnh bị chết đói.
"Chờ một chút!" Giang Ninh động lòng trắc ẩn, gọi tài xế lại, quay đầu nhìn về phía Bùi Quân Trạch, mềm giọng hỏi: "Chúng ta có thể mèo con trở về trước được không? Nó còn nhỏ như vậy......"
Đôi mắt màu hổ phách trong suốt sạch sẽ, giọng nói mềm mại giống như là đang làm nũng, Bùi Quân Trạch nhìn gương mặt tinh xảo của Giang Ninh, mở miệng phun ra một chữ: "Được"
Giang Ninh hai mắt sáng lên, nhìn về phía tài xế vui vẻ nói: "Làm phiền anh mang nó lên xe!"
"Ai! Được!" Tài xế vội vàng đáp ứng, không dám bỏ lỡ bất kỳ cơ hội lấy công chuộc tội nào, dù sao làm tài xế cho Bùi tổng đãi ngộ thật sự là quá hiếm có, anh không muốn vứt bỏ phần lương cao này.
Mèo con được tàu xế nhặt về trong xe, đang lúc tài xế xoắn xuýt nên dùng gì đệm lên mèo con mới không làm bẩn chỗ ngồi, Giang Ninh hai mắt tỏa sáng nhìn mèo con ướt sũng, nói: "Cho tôi đi!"
Tài xế vội vàng đưa mèo cho Giang Ninh.
Mèo con thoạt nhìn như là vừa ra đời không lâu, là một con mèo nhỏ màu cam, chắc là bị mèo mẹ bỏ quên hoặc là bỏ rơi, nên mới vô tình chạy xuống đường.
Giang Ninh sợ mèo con, cũng không chê quần áo sẽ bị làm bẩn, trực tiếp đặt ở trên đùi. Mèo con rất ngoan, để cho Giang Ning dùng khăn giấy lau nước mưa và bùn đất trên người, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu non nớt.
Bùi Quân Trạch dời mắt, nói với tài xế: "Đến bệnh viện thú cưng gần nhất."
"Vâng, Bùi tổng." Tài xế im lặng khởi động xe.
Giang Ninh trong lúc nhất thời không nhớ ra được việc này, cảm kích nhìn Bùi Quân Trạch, lại cúi đầu giúp mèo con lau sạch nước đọng trên lông.
Bùi Quân Trạch nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn Giang Ninh mèo con.
Bệnh viện thú cưng đã sớm đến, sau một loạt kiểm tra, mèo con không có vấn đề gì lớn ngoại trừ một số bọ chét trên người, chỉ cần đúng hạn chích ngừa vắc xin là được.
Giang Ninh ôm mèo nhỏ màu cam mới toanh vào lòng, nhịn không được đưa tay không ngừng vuốt ve cơ thể mềm mại của nó.
Mèo con cũng rất ngoan, khéo léo nép vào trong ngực Giang Ninh, kêu gừ gừ thật thoải mái
Giang Ninh rất thích mèo con, cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp, trong lòng càng không muốn buông tay, suy nghĩ muốn nuôi mèo càng thêm mãnh liệt. Nhưng biệt thự cũng không phải của cậu, nếu như muốn nuôi, còn phải trải qua đồng ý của chủ nhân.
Giang Ninh nhìn về phía một bên Bùi Quân Trạch, trong mắt cất chứa chờ mong hỏi: "Ừm...... Em có thể nuôi mèo con này được không."
"Em sẽ để mắt đến nó! Sẽ không để cho nó gây rắc rối!" Giang Ninh vội vàng bổ sung.
Bùi Quân Trạch mặt không đổi sắc, chỉ cúi đầu nhìn mèo quýt nhỏ trong ngực Giang Ninh, không có lên tiếng.
Không được sao......
Không nhận được phản hồi, Giang Ninh thất vọng cụp mắt xuống, lo lắng vuốt ve mèo quýt nhỏ, chỉ có thể ở trong lòng hi vọng nó có thể gặp được một chủ nhân tốt.
"Có thể." Bùi Quân Trạch đột nhiên nói ra hai chữ, giọng nói trầm thấp ưu nhã phảng phất giống như tiếng trời.
Giang Ninh sững sờ, vô thức nhìn về phía Bùi Quân Trạch, nở một nụ cười cực kỳ xinh đẹp, trong lòng kích động vạn phần, đầu óc nóng lên, vậy mà tiến đến hôn lên má Bùi Quân Trạch.
Lần này đổi lại Bùi Quân Trạch ngây ngẩn cả người, cảm nhận được gương mặt thoáng qua xúc cảm mềm mại liền mất, chỉ cảm thấy trong lòng tựa như bị thứ gì tràn ngập, ấm áp. Hắn cong môi, đáy mắt tràn ra ý cười nhợt nhạt.