"A a a a! Buông ra a! Muốn bắn...... Ô a a! Sắp hỏng...... Ách --" Giang Ninh ngẩng đầu hét lên, nước mắt không kìm được chảy vào tóc mai, hoa huy*t không ngừng chảy ra hoa dịch, âm hành căng đau làm cho cậu sụp đổ cầu xin.
Bùi Quân Trạch ánh mắt âm u, động tác trên tay không ngừng, trầm giọng nói: "Lão bà có nguyện ý bị anh giam lại hay không, mỗi ngày trần truồng cho anh thao? Hả?"
"A a a ta nguyện ý...... A! Nguyện ý...... Để cho em bắn ra...... Ưm a a!" hoa huy*t co rút lần nữa đạt đến cao trào, chất lỏng phun ra ngoài xối lên cổ tay nam nhân, Giang Ninh hai mắt mê ly, đùi thỉnh thoảng co quắp, vô thức thì thào: "Nguyện ý bị lão công giam lại thao...... Ô...... Hỏng......"
"Thật ngoan." Bùi Quân Trạch rút ra ngón tay ướt sũng, cúi đầu hôn lên quy đầu đỏ tím của tiểu thê tử, giọng nói trầm thấp mang theo vui vẻ: "Thật đáng thương, lão công giúp em cởi ra."
Ngón tay thon dài linh hoạt cởi dây ruy băng, cuối cùng còn gõ gõ âm hành nhỏ đứng thẳng.
Dây trói được thả ra, một lát sau, Giang Ninh vẫn không thể bắn ra, cậu kinh hoảng nhìn nam nhân, giọng nói sợ hãi đến khóc nức nở: "Ô...... Bắn không ra...... Có phải là hỏng ô ô......"
Bùi Quân Trạch hôn lên những giọt nước mắt trên mặt Giang Ninh, chậm rãi nói: "Không sao, lão công giúp em lấy ra."
"Ừm." Giang Ninh thút tha thút thít đáp lại. Có lẽ là nam nhân cho cậu cảm giác an toàn, trong lòng không còn khẩn trương và sợ hãi nữa.
Bùi Quân Trạch hôn cánh môi bị cắn đến đỏ bừng, bàn tay tùy tiện xoa nắn mông thịt, để lại dấu tay đỏ bừng. Hắn chậm rãi hướng xuống, nhu hòa ngậm lấy tiểu ngọc thân run rẩy đứng thẳng, nhẹ nhàng phun ra nuốt vào.
"Ưm...... A......" Giang Ninh nhắm mắt lại, vươn tay nắm lấy tóc của nam nhân, thoải mái phát ra rên rỉ lẩm bẩm. Khoái cảm không ngừng chồng chất, cuối cùng đạt đến ngưỡng cửa, hếch thân, rốt cục tiết ra.
Bùi Quân Trạch ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang Ninh, hầu kết nhấp nhô mấy lần, nuốt chất lỏng vào trong miệng.
Giang Ninh sắc mặt ửng đỏ lấy cùi chỏ chống đỡ mặt bàn ngồi dậy, vòng tay qua cổ nam nhân, ngửa đầu hôn lên khóe miệng còn dính một tia màu trắng.
Đáy mắt Bùi Quân Trạch hiện lên mỉm cười, đưa tay đỡ lấy gáy của Giang Ninh, không ngừng mà làm sâu sắc nụ hôn này. Thẳng đến khi bị Giang Ninh không ngừng vỗ nhẹ vào cánh tay, hắn lúc này mới mang theo tiếc nuối tách ra.
Lồng ngực Giang Ninh không ngừng phập phồng, gấp rút thở hổn hển mấy lần, mới miễn cưỡng khôi phục hô hấp. Cánh tay của cậu vẫn vòng trên cổ nam nhân, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt thâm thúy, mềm giọng nói: "Em cũng giúp anh lấy ra một lần nhé?"
Cúi đầu cọ xát chóp mũi ngạo nghễ của tiểu thê tử, Bùi Quân Trạch thấp giọng nói: "Em không cần miễn cưỡng vì anh mà làm những việc này."
Đôi mắt màu hổ phách của Giang Ninh sáng lên, lỗ tai phiếm hồng, mặc dù cảm thấy ngượng ngùng, nhưng vẫn nói ra: "Không miễn cưỡng, em...... Rất thích."
Cậu thích xem Bùi Quân Trạch cường thế lãnh đạm thần phục trước khoái cảm mình mang đến, còn có...... Mùi hormone trên người nam nhân khiến cậu muốn ngừng mà không được.
Ánh mắt Bùi Quân Trạch dần dần tối sầm lại, đưa thay sờ sờ gương mặt trơn mềm của tiểu thê tử, giọng nói khàn khàn: "Được."
Giang Ninh mím môi cười cười, từ trên bàn ăn trượt xuống, hai tay vuốt ve âm hành thô to dữ tợn của nam nhân, nhỏ giọng kinh hô: "Thật nóng......"
Bùi Quân Trạch sảng khoái thở dài, giọng khàn khàn nói: "Bởi vì nó quá nhớ tiểu tao huyệt của lão bà."
Giang Ninh giương mắt trừng Bùi Quân Trạch, cậu xem như đã nhìn ra, nam nhân chỉ cần lấy mắt kính xuống liền giống như mở ra phong ấn, hoàn toàn không còn lãnh đạm trầm ổn như thường ngày, miệng đầy lời nói thô tục.
Đẩy nam nhân ngã ngồi xuống ghế dựa, Giang Ninh nhìn chiếc bánh kem dâu bị làm đến rối tinh rối mù, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt.
Học Bùi Quân Trạch đào ra một đống kem trên tay, Giang Ninh ngồi xổm ở trước người nam nhân, cùng âm hành dữ tợn mặt đối mặt. Trong cổ họng như bị nghẹn, trở nên hứng khởi bôi kem trên tay lên âm hành cực đại được bao quanh bởi những gân xanh.
Bùi Quân Trạch có chút nhíu mày, trong lòng cảm thấy buồn cười, để mặc động tác của Giang Ninh trên người mình, trong lòng âm thầm nghĩ: Cũng thật thù dai.
Mãi đến khi toàn bộ âm hành được thoa lên một tầng kem, Giang Ninh lúc này mới dừng tay, ngửa đầu nhìn ánh mắt nhẫn nại của nam nhân, cong khóe miệng, cười nói: "Chuẩn bị bắt đầu."
Bùi Quân Trạch sờ lên mái tóc mềm mại của tiểu thê tử, giọng nói nhẫn nại mà trở nên thô câm: "Ừ."
Giang Ninh cúi đầu, thè đầu lưỡi mềm mại đỏ mọng liếm liếm quy đầu, kem được trộn với dịch tuyến tiền liệt, ngọt ngào mang theo tanh chát, cũng không khó ăn. Cậu liếm láp âm hành giống ăn kem cây, phát ra âm thanh chậc chậc, từ mã nhãn liếm đến thân cây, cậu còn đưa tay xoa hai túi sung mãn phía dưới.
"Hít......" Cảm giác tê dại như điện giật bay thẳng toàn thân, Bùi Quân Trạch cúi đầu xuống ánh mắt tĩnh mịch nhìn Giang Ninh phun ra nuốt vào quy đầu cực đại, bàn tay đặt trên đầu tiểu thê tử gân xanh kéo căng lên, nương theo tự chủ cường đại mới không đem toàn bộ âm hành cưỡng ép nhét vào.
côn th*t của nam nhân thực sự quá lớn, Giang Ninh chỉ có thể miễn cưỡng nuốt vào quy đầu, không ngừng mút vào liếm láp, hai tay thì bắt lấy thân gậy trần trụi không ngừng lột động lên xuống. Mãi đến đi quai hàm của cậu đau nhức không thôi, cổ tay bủn rủn, nam nhân lúc này mới bắn ra.
Mã nhãn áp vào cổ họng, mạnh mẽ bắn ra tinh dịch nóng hổi, thuận theo thực quản chảy đến dạ dày. Có mấy giọt không cẩn thận chảy vào khí quản, Giang Ninh vội vàng không kịp chuẩn bị bị sặc, phun ra quy đầu bị nước bọt thấm ướt, che miệng không ngừng ho khan.
Bùi Quân Trạch vội vàng kéo Giang Ninh để cậu ngồi trên chân của mình, sau đó vươn tay nhẹ vỗ về lưng của cậu, không ngừng an ủi, "Không sao chứ?"
"Khục...... Khụ khụ, không sao." Sau khi Giang Ninh bình phục, ho đến hốc mắt đỏ lên, thở hổn hển điều hòa hơi thở.
Bùi Quân Trạch điểm lên chóp mũi của Giang Ninh, có chút bất đắc dĩ nói: "Sao không tránh ra?"
Giang Ninh nghe hệ thống nhắc nhở giá trị bài xích giảm xuống 76%, mím môi cười cười, đổi tư thế dạng chân trên người nam nhân, đưa tay vòng quanh cổ của hắn, trừng mắt nhìn, nhỏ giọng nói: "Em muốn ăn mà."
Âm hành vốn đứng thẳng lập tức càng thêm có tinh thần, thân gậy dán lên hoa huy*t, bị âm thần bao vây, cửa huyệt đói khát khẽ co khẽ rút.
Thân gậy cảm nhận được thấm ướt mềm mại, Bùi Quân Trạch rủ mắt xuống, dụ dỗ: "Vậy lão công cũng cho tiểu huyệt ăn, có được hay không?"
Hơi thở của Giang Ninh có chút dồn dập, nhẹ nhàng lên tiếng.
Không đợi nam nhân có động tác, cậu hướng xuống đưa tay nắm chặt âm hành, nâng mông lên dùng cửa huyệt cọ xát quy đầu cực đại, sau khi cọ quy đầu bên trên một tầng dâm dịch, chậm rãi ngồi xuống, cửa huyệt bị quy đầu kéo căng cực lớn.
Bùi Quân Trạch tâm tình vui vẻ vuốt vuốt bờ mông mượt mà của tiểu thê tử, cười nhẹ nói: "Ngoan, em thật sự là...... Càng ngày càng dâm đãng."
Hắn dùng sức bắt lấy khe mông, ngón tay thọc vào bên trong mông thịt sung mãn, bỗng nhiên dùng sức đâm vào --
"A a a! Tiến vào ha ha! To quá...... Quá sâu......" Giang Ninh ngửa đầu lên, nước mắt khống chế không nổi chảy ra, thân thể căng thẳng, tay ôm chặt cánh tay của nam nhân vạch ra vết máu.
Mặc dù trong một tháng qua, tiểu huyệt đã thích ứng âm hành quá thô to của nam nhân, nhưng bỗng nhiên bị cắm vào như thế, vẫn như cũ khiến cậu khó có thể chịu đựng, chỉ có thể miệng to rộng phát ra rên rỉ nghẹn ngào.