Sau khi xác nhận người lớn và đứa nhỏ trong bụng không có vấn đề gì, hai người trở về nhà.
Bùi Quân Trạch banh mặt, thật cẩn thận đỡ Giang Ninh ngồi trên sô pha. Chanh nhìn thấy bọn họ trở về, nhảy lên sô pha oa ở trên đùi Giang Ninh.
Giang Ninh vuốt ve mèo con, tâm tình cũng dần dần bình tĩnh trở lại, thấy Bùi Quân Trạch như lâm đại địch nhìn chằm chằm bụng nhỏ của mình, có chút bất đắc dĩ nói: “Người mang thai là em chứ không phải anh, anh sao còn khẩn trương hơn cả em.”
Bùi Quân Trạch trầm mặc một lát, xoa xoa giữa mày nói: “Quá đột ngột.”
“Xác thật thực đột ngột.” Giang Ninh cũng cảm khái tán đồng. Bởi vì không quá tin chính mình còn có thể mang thai, hai người cũng không có làm phòng hộ, kết quả chính là như vậy đột nhiên không kịp phòng ngừa đã mang thai nhãi con, tính toán thời gian, là thời điểm hai người làm bậy ở căn nhà kia.
Giang Ninh kỳ thực vẫn còn rất rối rắm không biết có nên giữ lại đứa bé hay không. Bởi vì lúc ở bệnh viện bác sĩ đã nói qua, bản chất thân thể của cậu đặc thù, khả năng mang thai là một phần vạn, nếu lần này sảy mất, về sau cơ bản không có khả năng lại có con.
“Là anh không làm tốt phòng hộ.” Bùi Quân Trạch dùng ngón tay cọ cọ gương mặt mềm mại của Giang Ninh, đem trách nhiệm ôm ở trên người mình, “Nếu anh buộc ga-rô trước, thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
“Hả?” Giang Ninh nhạy bén quay đầu nhìn về phía nam nhân, mắt sáng như đuốc: “Buộc ga-rô? Anh đi buộc ga-rô?”
Bùi Quân Trạch trầm mặc, gật đầu thừa nhận, giải thích nói: “Là dược ba phần độc, em lại không thích anh mang bao, nhưng anh sợ mang thai sẽ không tốt đối với thân thể của em, cho nên cùng em trở về mấy ngày nay qua đi sẽ làm giải phẫu.”
Giang Nịnh có chút chột dạ chớp chớp mắt, cũng nhớ tới việc này. Lúc ấy Bùi Quân Trạch đích xác muốn mang áo mưa, vẫn là cậu vì tiến độ điều ra tiếng ngăn lại.
“Khó trách nửa tháng nay anh có thể nhẫn như vậy ……” Giang Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, cậu còn tưởng rằng là nam nhân bị ép khô không được.
Bùi Quân Trạch híp mắt, nhìn ra suy nghĩ trong lòng Giang Nịnh là gì. Hắn duỗi tay bóp chặt gương mặt Giang Nịnh, môi bị niết đến chu lên, giống một tiểu cá vàng phun bong bóng, cúi đầu hung hăng hôn một cái.
"Tiểu vô lương tâm."
“Ô! Ô!” Giang Nịnh giãy giụa cứu vớt gương mặt của mình.
Làm ầm ĩ như vậy nhưng thật ra là đem lực chú ý dời khỏi đứa nhỏ. Chanh không chịu nổi nữa không biết đã chạy đi đâu, Giang Ninh dứt khoát hướng bên cạnh một chuyến, gối lên trên đùi nam nhân.
Góc độ này chỉ có thể nhìn thấy đường cong quai hàm rõ ràng của nam nhân, Giang Ninh duỗi tay sờ sờ, giọng nói cũng mềm mại hơn ngày thường: “Còn đau hay không nha?”
“Không đau.” Bùi Quân Trạch bắt lấy bàn tay nghịch ngợm, tinh tế khẽ hôn mỗi một ngón tay thon dài, đôi mắt đen nhánh tràn đầy đau lòng. Vô luận quyết định của Giang Ninh là phá thai hay sinh con, thân thể cũng không thể tránh khỏi bởi vì sự bất cẩn của hắn mà tạo thành thương tổn.
Cứ như vậy dưới sự chăm sóc run sợ trong lòng của Bùi Quân Trạch, thời gian lại trôi qua một tháng, bảo bảo trong bụng đã ba tháng, cũng vừa lúc tới gần sinh nhật của Giang Ninh.
Khi Giang Ninh ở thế giới trước, sau khi cha mẹ qua đời cơ bản không bao giờ ăn sinh nhật, khi đến thế giới này tuy rằng nhận ra sinh nhật là cùng một ngày, nhưng cũng không để tâm.
Thẳng đến khi Bùi Quân Trạch lấy cớ nói ra biển xem mặt trời lặn, cậu đồng ý.
Bước lên du thuyền loại nhỏ sang trọng, sau khi đi dạo một vòng hai người đi đến boong tàu, lúc này đã là 6 giờ chiều.
Mặt trời lặn ở khoảng cách giữa biển và trời, bầu trời tràn ngập những đám mây phiến phiến, chỉ một nửa mặt trời tỏa ra màu cam dịu dàng, ánh hào quang chiếu xuống mặt biển lóng lánh, lập loè ngàn vạn ánh sáng.
“Thật đẹp a.” Giang Ninh đỡ lan can, nhìn chăm chú vào phong cảnh mặt trời lặn cảm khái.
Bùi Quân Trạch lưng dựa lan can, quay đầu nhìn sườn mặt của Giang Nịnh, ánh hoàng hôn chiếu xuống, đường nét tinh xảo được miêu thượng một tầng thiển kim sắc.
“Xác thật rất đẹp.” Bùi Quân Trạch câu môi cười nhạt, lời nói lại có ý tứ.
Cho đến khi mặt trời lặn về hướng Tây, màn đêm buông xuống, bên bờ lục tục sáng lên vạn gia ngọn đèn dầu.
Cơm chiều cũng được sắp xếp trên du thuyền, bởi vì Giang Ninh ăn không quen cơm Tây, Bùi Quân Trạch thuê đầu bếp người Trung Quốc.
Thẳng đến khi ăn gần xong, đèn du thuyền đột nhiên tối sầm xuống, chung quanh một mảnh ảm đạm.
Ngay lúc Giang Ninh đang bối rối, đột nhiên có phục vụ đẩy một chiếc bánh ngọt cắm nến tinh xảo đi ra.
Ngọn nến nho nhỏ đó thắp sáng một khoảng trời đất.
Bùi Quân Trạch đứng dậy đi đến bên cạnh Giang Ninh, không biết từ đâu lấy ra nón sinh nhật đội lên cho Giang Ninh.
Giang Ninh ngây ngốc mà nhìn về phía Bùi Quân Trạch, nghi hoặc hỏi: “Hôm nay là ngày gì sao?”
“Tiểu đồ ngốc.” Bùi Quân Trạch duỗi tay nhéo nhéo chóp mũi đĩnh kiều của cậu, thấp giọng nói: “Sinh nhật của mình cũng quên.”
“Sinh nhật vui vẻ.”
“A?” Giang Ninh mở to hai mắt, cẩn thận suy nghĩ, hình như ngày trên chứng minh thư của cậu chính là ngày hôm nay.
Bởi vì đã lâu không tổ chức sinh nhật, Giang Ninh cũng đã quên sinh nhật của mình không còn một mảnh, nếu không phải Bùi Quân Trạch làm như vậy, cậu cũng không nhớ rõ việc này.
Phục vụ đều thức thời rời đi.
“Trước tiên ước nguyện rồi thổi nến đi.” Bùi Quân Trạch nắm tay Giang Nịnh đi đến phía trước bánh kem.
Giang Ninh động dung nhìn nam nhân, mặt mày tuấn mỹ thâm thúy ở dưới ánh nến sắc màu ấm ánh dị thường ôn nhu, ngữ khí của cậu có chút nghẹn ngào theo, đôi mắt màu hổ phách nhuận nước, đôi tay tương nắm cúi đầu nhắm mắt lại.
Trong mấy chục giây này, Bùi Quân Trạch cong môi cười nhẹ lẳng lặng nhìn Giang Ninh.
Mở mắt, Giang Nịnh lập tức thổi tắt ngọn nến.
Bùi Quân Trạch tự mình cắt bánh kem, trang trí rồi đưa cho Giang Ninh, tiếng nói từ tính dị thường ôn nhu: "Quà sinh nhật trở về sẽ cho em."
Giang Nịnh tiếp nhận bánh kem, đôi mắt sáng lấp lánh hỏi: “Em có thể hỏi một chút đó là gì không?”
“Không được.”
“Vậy được rồi ~” Giang Ninh cũng không thèm để ý, nếm một miếng bánh kem, vào miệng tinh mịn mềm nhẵn, ngọt ngào, giống như tâm tình của cậu lúc này.
Ăn xong cơm chiều và bánh kem, Giang Ninh cảm thấy mỹ mãn ngồi vào trong lòng Bùi Quân Trạch thổi gió trên biển, nhìn đèn nhà xa xa.
“Bùi Quân Trạch.” Giang Ninh đột nhiên mở miệng: “Chúng ta giữ đứa bé lại đi.”
Bùi Quân Trạch không tán đồng nhíu mày: “Anh làm tất cả những điều này là vì em, không phải vì đứa nhỏ.”
Hắn cũng không muốn Giang Ninh bởi vì hôm nay cảm động, mà làm ra quyết định xúc động. Hai tháng nay Bùi Quân Trạch đã học được rất nhiều kiến thức về mang thai, hiểu rõ sau khi mang thai sẽ có bao nhiêu dày vò, tư tâm của hắn là không hy vọng Giang Ninh phải chịu khổ sở như vậy.
“Em biết, em không có xúc động.” Giang Ninh cười cười: “Em là suy xét thật lâu mới hạ quyết định.”
Giang Ninh không tự giác sờ sờ bụng nhỏ phồng lên vì ăn no của mình, nói: “Mặc dù biết đứa bé còn nhỏ, khả năng còn không tính là sinh mệnh, nhưng em chính là luyến tiếc.”
“Hơn nữa, khẳng định anh sẽ không để em có chuyện gì.”
Bùi Quân Trạch trầm mặc một lát, gắt gao ôm người trong lòng ngực, cuối cùng vẫn thấp giọng nói: “Ừ, mặc kệ em lựa chọn thế nào, anh cũng sẽ ủng hộ."
Giang Ninh xoay người, giữ lấy khuôn mặt của nam nhân, đôi mắt sáng lấp lánh, đưa lên một nụ hôn vang dội.
Bùi Quân Trạch duỗi tay đỡ sau cổ của cậu, khiến nụ hôn ngọt ngào trở nên sâu hơn.