• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự kiên nhẫn của Bùi Quân Trạch bị tiếng rên rỉ nhẹ nhàng kích thích, hắn rút ra ngón tay cắm bên trong hoa huy*t, tháo mắt kính xuống sau đó một tay tách ra âm thần lộ ra cửa huyệt, một tay khác đè ép quy đầu, đặt lên cửa huyệt nhỏ nhắn xinh xắn nhét đi vào.

Cũng may hoa huy*t đã bị đùa bỡn đến không ngừng chảy ra hoa dịch, khi đi vào cũng không khó khăn, chỉ là cửa huyệt hoàn toàn bị no căng trắng bệch như trước đây, chăm chú bọc trên thân.

Giang Ninh được nam nhân đỡ lấy phía sau lưng, sau đó chính là ngang ngược thao làm quen thuộc, cậu bị thao không tự giác mở miệng, khóe miệng tràn ra tơ bạc, phun ra rên rỉ đứt quãng.

Lực đạo thao làm vừa nặng vừa sâu, côn th*t của nam nhân như là cối chày, không ngừng gây rối hoa huy*t, đảo ra một cỗ lại một cỗ hoa dịch, cuối cùng đảo mở miệng tử cung đóng chặt, quy đầu cực đại toại nguyện được tử cung trơn mềm mọng nước chặt chẽ bao vây.

"A! Chậm một chút ô! Không được a a! Ta...... Em không được --"

Giang Ninh tay run rẩy bắt lấy cổ tay bóp eo mình của nam nhân, cố gắng muốn đi tránh đi, nhưng lại bị bàn tay bên hông vô tình ấn xuống cự vật ở giữa háng.

Vết cắn trên cổ tay hai người tụ cùng một chỗ, giống như là đánh dấu lẫn nhau.

Thao đến lúc nổi hứng lên, Bùi Quân Trạch ôm người từ trên ghế đứng lên, rút ra côn th*t sau đó xoay người Giang Ninh đặt ở trên mặt bàn, độ cao vừa vặn với phần hông cuae hắn, vừa vặn thuận tiện.

Bàn tay bóp nhẹ mấy lần mông thịt phấn hồng, tựa như quả đào mật ngọt ngào mê người, sau khi đã nghiền cầm thân gậy cắm vào hoa huy*t ẩm ướt.

"Ô --"

Giang Ninh khóc sụt sùi, thân thể nặng nề lên xuống, cậu chỉ có thể dùng tay chống trên bàn, mũi chân phí sức chống đất.

Một đôi tay thon dài đẹp mắt cưỡng ép chen vào giữa các ngón tay của Giang Ninh, cậu nghiêng đầu nhìn mười ngón tay của hai người, bị thao đến ánh mắt tan rã, đầu óc dán thành một đoàn bột nhão không cách nào suy nghĩ.

hoa huy*t chặt chẽ mọng nước bao bọc sự cướp đoạt quá phận của nam nhân, Bùi Quân Trạch sảng đến mức nhịn không được thở dốc, muốn bắn, hắn đột nhiên lần nữa gia tốc bắn vọt, âm thanh trứng ngỗng lớn đập vào âm hộ sắc khí mười phần.

Bụng dưới bị đặt ở trên mặt bàn, lực đạo trừu sáp của nam nhân trong cơ thể cực nặng cực sâu, bàng quang bị đè ép ê ẩm không thôi, Giang Ninh nhịn không được giằng co, kêu khóc: "Buông ra -- A! Em muốn...... A a a! Muốn đi tiểu ô a a a a!"

Ngọc hành trước mặt bị tinh dịch ngăn chặn, nước tiểu chỉ có thể thay đường ra, miệng niệu đạo bí ẩn nổi lên chua xót vô cùng. Bởi vì nín tiểu, huyệt thịt liều mạng thít chặt, gắt gao kẹp lấy âm hành thô to, muốn dùng lực lượng yếu ớt ngăn cản sự tấn mãnh gây rối.

"Đi tiểu!"

Bùi Quân Trạch đỏ mắt, huyệt thịt gắt gao siết chặt dây dưa côn th*t, rút ra sau đó lại dùng sức đâm mạnh, huyệt đạo tính cả cổ tử cung cơ hồ bị thao thành một thông đạo, bị ép bọc lại âm hành đáng sợ dữ tợn.

Hắn thậm chí dùng đầu ngón tay gảy gảy kích thích miệng niệu đạo nhỏ hẹp bên trên hoa huy*t, lực đạo và tốc độ thao làm có thể xưng tàn bạo, như là dã thú phát điên.

Thân thể Giang Ninh không ngừng run rẩy, kích thích quá mức như vậy buộc cậu phải ngẩng đầu lên, nước mắt không ngừng rơi, môi hé mở ngưng chỉ có thể kêu thảm thiết rên rỉ.

Rốt cục, cậu cũng không chịu nổi nữa, âm thần run rẩy dán trên côn th*t dữ tợn thô to của nam nhân, miệng nhỏ phía trêncửa huyệt hơi mở ra, Giang Ninh nức nở run rẩy đái ra.

"A --"

Ngọc hành trước mặt cũng bắn ra chất lỏng trắng sữa, hoa huy*t bị hung hăng thao cũng triều phun, ba nhơi cùng nhau phun nước đạt tới cao trào, trên mặt đất là hỗn hợp chất lỏng đọng lại thành vũng nước.

Kích thích như vậy thật sự là quá mãnh liệt, đáng sợ.

Giang Ninh đã bị thao choáng váng, thân thể của cậu giống như sàng không ngừng run rẩy, ánh mắt mê ly, gương mặt tinh xảo đỏ hồng tràn đầy si thái, miệng mở rộng từng ngụm từng ngụm thở dốc, tơ bạc từ khóe miệng tràn ra nhỏ trên mặt bàn.

Bùi Quân Trạch dùng sức ưỡn một cái, buông ra tinh quang, tinh dịch nóng hổi mạnh mẽ đánh vào trong thành tử cung.

Giang Ninh bị bỏng đến co rúm lại, bộ dáng khóc nức nở nhìn đáng thương lại khiến người ta nghĩ tới muốn khi dễ.

Xuất tinh một lần, Bùi Quân Trạch lại khôi phục tỉnh táo ngày thường, hắn ngồi dậy chậm rãi đưa côn th*t nửa mềm nhưng vẫn phân lượng khả quan chậm chạp trừu sáp bên trong huyệt đạo trơn mềm, bàn tay xoa nắn hai quả đào mật đáng yêu đang phát run, thưởng thức nhìn xem bộ dáng dâm đãng của tiểu thê tử.

Dư quang nhìn lướt qua một góc khuất trong thư phòng, suy tư một lát sau vẫn là từ bỏ suy nghĩ này, hắn cũng không muốn hù dọa cục cưng.

Rút ra côn th*t nửa cứng, qua loa sửa sang một chút quần áo sau đó ôm Giang Ninh cực kỳ yếu đuối về đến phòng.

Giang Ninh bị đặt lên giường có dự cảm không tốt, cậu bất an hỏi: "Không đi tắm sao?"

"Một lần nữa, còn chưa thao đằng sau của lão bà đâu." Bùi Quân Trạch cởi hết quần áo của hai người rồi ném ở dưới giường, thuận thế đặt Giang Ninh trên người, kéo chân Giang Ninh thành hình chữ M, lộ ra hậu huyệt thẹn thùng màu nhạt.

Giang Ninh thử vùng vẫy một hồi, phát hiện thật sự không tránh thoát được mềm giọng cầu xin: "Ngày mai được không? Em mệt."

"Không được." Bùi Quân Trạch không cho cự tuyệt nói.

Giang Ninh đối với câu trả lời này cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, nhếch miệng, cậu biết chuyện khác Bùi Quân Trạch có thể thuận theo tuyệt đối, nhưng duy chỉ có chuyện này không có thương lượng. Chỉ có thể lẩm bẩm nhỏ giọng nói: "Vậy...... Vậy anh nhanh lên a."

Khóe môi của Bùi Quân Trạch cong lên mấy phần, cúi đầu ngậm lấy cánh môi kiều nộn đỏ thắm, nước bọt giao hòa, đầu ngón tay lặng lẽ trượt đến trên cúc huyệt màu nhạt, thăm dò đâm vào bên trong, tìm tòi mấy lần đã tìm được một điểm nhô lên.

Tiếng rên rỉ của Giang Ninh đều bị chắn lại bên trong, chỉ có thể rung eo tránh thoát khỏi kích thích. Mà ngón tay đang tác quái trong cơ thể dị thường linh hoạt, cậu vừa né tránh, một giây sau đã bị ấn vào tuyến tiền liệt cực kỳ nhạy cảm.

Rất mau tràng đạo liền ngọ nguậy tự động bài tiết ra dịch ruột non, ngọc hành cúi thấp đầu trước mặt cũng ngẩng đầu, hoa huy*t vừa được cho ăn no cũng chậm chạp chảy ra thanh dịch thưa thớt.

Bùi Quân Trạch ngồi dậy rút ngón tay ra, thu hết phản ứng thân thể của Giang Ninh vào mắt, cười nhẹ nói: "Cục cưng, thân thể của em thành thật hơn miệng của em nhiều."

Giang Ninh xấu hổ, hừ nhẹ một tiếng, dứt khoát nghiêng mặt qua không nhìn Bùi Quân Trạch. Thẳng đến khi cảm giác nam nhân rời khỏi giường, ngay sau đó là âm thanh kéo ngăn kéo tìm kiếm.

Anh dùng khuỷu tay chống đỡ thân trên, nhìn thấy nam nhân lấy thứ gì từ trong ngăn kéo sau đó chậm rãi đi về phía cậu, nuốt ngụm nước bọt, khẩn trương hỏi: "Đây là cái gì?"

Nam nhân luôn luôn có các loại vật ly kỳ cổ quái giày vò cậu.

Bùi Quân Trạch cũng không có giấu giếm, Giang Ninh có thể thấy rõ gậy đấm bóp màu đen trên tay nam nhân, thậm chí cậu còn không xa lạ gì.

Giang Ninh vì thế mà âm thầm nhẹ nhàng thở ra, rốt cục bình thường.

Bùi Quân Trạch có chút nhíu mày, nhìn ra Giang Ninh may mắn và buông lỏng, trầm thấp cười ra tiếng, một lần nữa đặt Giang Ninh ở dưới thân.

Lúc này Giang thiếu mới thấy rõ chiều dài và độ dày của gậy đấm bóp, mặc dù không cách nào so sánh được với nam nhân, nhưng cũng không thể khinh thường. Hầu kết gian nan nhấp nhô, giọng nói của cậu có chút phát run: "Cầm cái này làm gì......"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK