• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì Chủ Thần và hệ thống trong mắt Giang Ninh cũng không tính là người, cậu vẫn có thể thoải mái giao tiếp, hiện tại chợt nhìn thấy người sống sờ sờ, còn là siêu cấp đại soái ca, Giang Ninh lập tức khẩn trương đến ngay cả lời nói cũng không ăn khớp:

"Vừa, vừa rồi đang tắm, không biết anh vào, xin, xin lỗi......"

Không thể không nói, Bùi Quân Trạch bất luận là khí chất ngoại hình hay dáng người, đều hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của Giang Ninh, nhưng cảm giác áp bách quá mạnh, khiến cậu cảm thấy e sợ.

Bùi Quân Trạch không có biểu cảm gì, dùng tay thon dài giật giật cà vạt, thản nhiên nói: "Không có việc gì, tôi chỉ đến nói với em một tiếng, ngày mai đi gặp nãi nãi, không nên quên."

Giang Ninh khẽ gật đầu, thấp giọng hỏi: "Được, khi nào chúng ta đi?"

Bùi Quân Trạch nói: "Mười một giờ rưỡi trưa xuất phát."

"A......"

Không nói gì, bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ, Giang Ninh cảm thấy không thể ngồi chờ chết như thế, thế là thăm dò hỏi: "Hôm nay anh hẳn là cũng rất mệt mỏi, có muốn đi tắm hay không, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút......"

Lời nói không chút che giấu.

Ánh mắt Bùi Quân Trạch sắc bén, nhìn đôi mắt màu hổ phách thanh tịnh của thiếu niên, hầu kết gợi cảm có chút nhấp nhô, giọng nói trầm thấp: "Không cần, tôi ngủ ở phòng khác."

"Không có việc gì thì nghỉ ngơi sớm đi." Bùi Quân Trạch quay người, đặt bàn tay thon dài hữu lực lên tay nắm cửa, vừa muốn mở cửa ra ngoài, liền cảm giác được một tay khác của mình bị nắm, xúc cảm tinh tế ấm áp.

Bùi Quân Trạch quay đầu, nhìn thấy thiếu niên thần sắc có chút bối rối ngượng ngùng, lỗ tai nhỏ nhắn tinh xảo ửng đỏ.

Giang Ninh có chút xấu hổ lại ép mình nhìn nam nhân, nhỏ giọng mở miệng hỏi thăm: "Không thể ở lại sao?"

Bùi Quân Trạch nhắm mắt lại, nói: "Thân thể nãi nãi không tốt, kết hôn với em chỉ là vì để bà có thể an tâm dưỡng bệnh, trừ việc đó ra chúng ta không còn khả năng nào khác."

"Tại sao không thể?"

Giang Ninh nói xong câu đó, không biết lấy dũng khí ở đâu, chợt đến gần Bùi Quân Trạch đang không chút phòng bị, vòng tay qua cổ của hắn, nhắm mắt lại, chuồn chuồn lướt hôn lên môi mỏng màu nhạt của hắn, động tác một mạch mà thành.

Bùi Quân Trạch bị động tác lớn mật của Giang Ninh làm cho không kịp phản ứng, bởi vì uống rượu, đại não hơi chút chậm chạp, trong lúc nhất thời ngây ngốc tại chỗ.

Nhìn thấy hàng lông mi cong tinh tế của thiếu niên khẩn trương run run, có lẽ do ảnh hưởng của rượu, Bùi Quân Trạch vốn muốn đẩy ra nhưng lại biến thành ôm eo nhỏ của thiếu niên, giữ thân hình mảnh mai ấm áp này dán chặt lấy mình.

Dung mạo Giang Ninh vô tình phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của Bùi Quân Trạch, cho dù chỉ là vật trang trí cũng rất đẹp mắt, bằng không hắn sẽ không đồng ý kết hôn.

Vốn dĩ muốn tương kính như tân, không can thiệp lẫn nhau, nhưng được mời gọi thẳng thắn như vậy, Bùi Quân Trạch cũng không phải Liễu Hạ Huệ, đương nhiên cũng không có lý do gì để từ chối.

Hơn nữa, hương vị của thiếu niên...... Thật sự là quá tuyệt mỹ.

Dưới ảnh hưởng của rượu, Bùi Quân Trạch khó tránh khỏi mất đi mấy phần lý trí ngày xưa.

Cấm dục nhiều năm chỉ là do bệnh thích sạch sẽ và tiêu chuẩn thẩm mỹ của mình quá hà khắc, lại không muốn chấp nhận, bây giờ tìm được, vì sao còn phải kìm nén?

Mặc dù không rõ tại sao hôn lễ trước một người chất phác không chút sinh cơ đột nhiên trở nên linh động mê người như thế, nhưng vẫn như cũ không thể phủ nhận, mình bị nụ hôn này khơi dậy hứng thú.

Tháo chiếc kính gọng vàng xuống, dùng đôi tay to khóa chặt phần gáy của Giang Ninh, khiến cho cậu ngẩng đầu, cường thế bá đạo cạy mở đôi môi thơm ngọt.

Giang Ninh chỉ cảm thấy trong hơi thở của mình tràn ngập mùi rượu của đối phương, môi lưỡi dây dưa, nụ hôn nhiệt liệt khiến cậu hoa mắt thần bí, thân thể như nhũn ra, dựa vào cánh tay nam nhân nhốt chặt bên hông cậu mới có thể miễn cưỡng dừng lại.

Ngay khi Giang Ninh cho là mình sắp bởi vì hôn đến ngạt thở mà khi chết, Bùi Quân Trạch cuối cùng cũng buông môi cậu ra. Giang Ninh vô lực ghé vào trên lồng ngực rộng lớn rắn chắc của nam nhân, đôi mắt màu hổ phách ngậm nước, môi sưng đỏ hơi hé mở, ngụm nhỏ ngụm nhỏ thở phì phò.

Bùi Quân Trạch với ánh mắt u ám nghiêng về phía trước, gần sát bên tai đã đỏ bừng của thiếu niên, giọng nói khàn khàn: "Cho em một cơ hội cuối cùng, chắc chắn muốn làm như vậy?"

Giang Ninh ghé vào trong ngực nam nhân nhìn không thấy ánh mắt của hắn, khẽ gật đầu.

Chỉ là luôn có dự cảm bất tường......

Bùi Quân Trạch cười khẽ một tiếng, Giang Ninh thậm chí có thể cảm giác được lồng ngực của nam nhân đang chấn động, hơi thở nóng bỏng phả vào trên lỗ tai, cậu nghe được nam nhân nói một câu bên tai mình.

Con ngươi Giang Ninh co rụt lại, thân thể nhịn không được run rẩy.

Nam nhân tháo kính tựa hồ xé toang ngụy trang, lộ ra bản tính ác liệt.

Cả người đột nhiên bay lên không, Giang Ninh bị dọa ôm chặt cổ Bùi Quân Trạch, sau đó bị ném lên trên giường lớn mềm mại phủ ga giường màu đỏ, bởi vì nệm lực đàn hồi, cậu nảy lên mấy lần mới có thể giữ thân thể cân bằng.

Giang Ninh vội vàng nhìn về phía nam nhân đứng bên giường.

Bùi Quân Trạch nhìn chằm chằm Giang Ninh, động tác trên tay chậm rãi cởi áo khoác âu phục, âu phục giá trị mấy chục vạn bị tùy ý ném trên mặt đất.

Ngón tay thon dài hữu lực chuyển qua cúc áo sơmi, cuối cùng rút mất dây lưng trên quần tây.

Cậu nhìn về phía dưới hông nam nhân bị nhô lên đến căng phồng, mười phần phân lượng.

Thật sự có thể vào sao......

Sẽ chết a......

Giang Ninh quẫn bách quay mặt đi, lại nhịn không được mài mài hai chân, cậu thậm chí còn có thể cảm giác được địa phương dị dạng kia chảy ra chất lỏng.

Đầu óc của cậu bỗng nhiên thanh tỉnh, nhớ đến địa phương dư thừa bị lãng quên ở hạ thân, cậu thậm chí không thể át chế tưởng tượng ra khi nam nhân nhìn thấy cơ quan dị dạng kia, lộ ra vẻ mặt chán ghét.

Trước mắt đột nhiên tối sầm, Giang Ninh nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Bùi Quân Trạch, nội tâm đột nhiên dâng lên hoảng sợ.

Trên người cậu không mặc gì ngoài áo choàng tắm, nếu như bị cởi hết, sẽ nhìn thấy không sót gì.

Giang Ninh thần sắc bối rối luống cuống, đưa tay muốn ngăn cản động tác của Bùi Quân Trạch: "Chờ một chút! Tắt đèn trước đi!"

"Tại sao phải tắt đèn?" Bùi Quân Trạch nhíu mày hừ cười, dễ như trở bàn tay gỡ ra vạt áo của Giang Ninh, lộ ra lồng ngực trắng nõn.

Sức lực giãy giụa của Giang Ninh không khác gì gãi ngứa cho Bùi Quân Trạch. Áo choàng tắm bị trượt xuống, hai chân khép lại đóng chặt bị cường thế bá đạo đẩy ra.

Giang Ninh tuyệt vọng quay đầu đi, lừa mình dối người nhắm mắt lại không nhìn vẻ mặt của nam nhân phía trên.

Không khí hoàn toàn yên tĩnh.

Giang Ninh tâm càng lúc càng lạnh, xem ra nhiệm vụ của cậu không thể hoàn thành được......

Cậu cam chịu mở mắt ra nhìn về phía người phía trên, nhìn thấy Bùi Quân Trạch thần sắc như thường, cũng không có biểu hiện ra cảm xúc chán ghét. Giang Ninh mê mang chớp chớp mắt, có chút không hiểu rõ hướng đi của sự tình.

"Đây chính là nguyên nhân em muốn tắt đèn?" Bùi Quân Trạch ngữ khí cổ quái: "Sợ tôi nhìn thấy?"

Giang Ninh chần chờ gật đầu, muốn khép đùi lại nhưng lại bị bàn tay của nam nhân đè lại, trong lúc nhất thời không rõ suy nghĩ trong lòng của hắn.

Đột nhiên nam nhân cúi đầu xuống, một giây sau, cảm giác tê dại vì bị người liếm đột nhiên truyền đến từ nơi không thể giải thích được.

"Ưm!"

Khoái cảm đột nhiên xuất hiện khiến Giang Ninh tê cả da đầu, ngón tay thon dài bắt lấy ga giường, hai chân căng cứng. Âm hộ ngây ngô không ngừng bị liếm láp, âm đế thỉnh thoảng bị mặt lưỡi thô ráp mài qua, khoái cảm lạ lẫm mà kích thích như điện giật bay thẳng đến đỉnh đầu.

Khe nhỏ dưới sự kích thích liên tục co lại hợp lại, chảy ra chút ít hoa dịch. Giang Ninh ánh mắt mê ly thở khẽ lấy, đùi kẹp lấy đầu của nam nhân, xấu hổ không thôi: "Đừng...... Bẩn......"

Giọng nói vốn trong trẻo mát lạnh bị tình dục nhiễm phải có chút dính, nghe tựa như là đang làm nũng.

Bùi Quân Trạch liếm láp khe nhỏ, ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn: "Không bẩn, rất ngọt, rất đáng yêu......"

Mặc dù lúc đầu hắn quả thật có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng vẫn không thể khống chế cảm thấy vui thích.

Chỗ kia của thiếu niên không có lông, cũng không có sắc tố lắng đọng, ngọc hành tinh xảo nửa nâng cao, khe hở nhỏ bé bởi vì động tình khẽ trương khẽ hợp, chảy ra chất lỏng trong suốt, nhìn vô cùng ngon miệng mê người.

Dửng dưng mở ra chân bị người nhìn chăm chú như thế, Giang Ninh khẽ cắn môi dưới, xấu hổ toàn thân đều nổi lên một tầng màu hồng.

Trầm ổn tỉnh táo như Bùi Quân Trạch, nhìn thấy một màn hoạt sắc sinh hương như thế, cũng có chút kiềm chế, hô hấp dồn dập hơn mấy phần.

Cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ thắm hơi sưng của Giang Ninh, môi lưỡi quấn giao, hô hấp của hai người giao hòa, hơi thở nóng bỏng ẩm ướt.

Ngón tay thon dài hữu lực xẹt qua lồng ngực đơn bạc, cuối cùng rơi xuống đỏ bừng đứng thẳng, ngón cái và ngón trỏ lặp đi lặp lại vân vê đầu v* nhỏ đáng thương.

Giang Ninh bị kích thích đến ưỡn ngực, khắc chế không được tiêng rên rỉ mà tràn ra, không biết là muốn chạy trốn, hay là muốn để nam nhân quá phận thêm một chút.

Ngay sau đó, nụ hôn tinh tế chuyển qua vành tai ửng đỏ, cổ, về sau ngậm lấy một bên khác bị vắng vẻ.

"Ưm......"

Giang Ninh ánh mắt mê ly, chỉ dựa theo bản năng cắn môi, thỉnh thoảng lẩm bẩm lên tiếng.

Tay to bồi hồi vuốt ve bên hông đột nhiên hướng phía dưới, một phát bắt được mông thịt sung mãn mà xoa nắn, xúc cảm mười phần mềm mại lại co dãn khiến Bùi Quân Trạch muốn ngừng mà không được.

Giang Ninh bị khoái cảm kích thích hơi ngửa đầu, môi lưỡi bị ngăn chặn cực kỳ chặt chẽ, chỉ có thể ngẫu nhiên phát ra tiếng nghẹn ngào không thành câu, nhìn đáng thương cực kỳ.

Hung hăng hút một chút núm vú nhỏ đã bị khi phụ đến sưng đỏ một vòng, Bùi Quân Trạch ngẩng đầu, ánh mắt tĩnh mịch, giống như Lang Vương đang nhìn chằm chằm con mồi, chăm chú nhìn gương mặt ửng đỏ và thần sắc mơ hồ của thiếu niên.

Sau đó nhìn về phía ngọc hành đã hoàn toàn đứng thẳng, cùng nhụy hoa khẽ trương khẽ hợp phía dưới, không ngừng chảy ra mật hoa. Xinh đẹp như bông hoa đỏ thắm nở rộ, khiến cho người ta nhịn không được muốn bứt đóa hoa này xuống, nghiền nát.

Bùi Quân Trạch giọng khàn khàn nói: "Tiểu huyệt của em thật dâm."

Nghe được câu này, Giang Ninh đầu tiên là sững sờ, không thể tin được nhìn nam nhân ổn trọng tự phụ sẽ nói ra câu nói này, sau khi kịp phản ứng, cậu thẹn quá thành giận trừng nam nhân trên người mình, đánh bạo mắng: "Anh khốn nạn!"

Thiếu thốn từ ngữ mắng người, chỉ có thể để cậu nhớ đến câu này.

Không hiểu sao bị sự đáng yêu này thu hút, Bùi Quân Trạch vô thức câu lên khóe môi, nói: "Nếu em đã nói như vậy, vậy tôi cũng chỉ có thể càng thêm khốn nạn."

Nói xong câu đó, nam nhân cúi đầu, một lần nữa ngậm lấy tiểu huyệt kiều nộn, sức lực lớn đến mức làm cho Giang Ninh cho là nam nhân muốn nuốt trọn cả người cậu vào trong bụng.

"Ách! Không...... Dừng lại!" Khoái cảm to lớn trong nháy mắt bao phủ, quân lính tan rã, chỉ có thể rên rỉ giống như mèo nhỏ.

Bắp đùi trắng như tuyết chịu không nổi kẹp lấy đầu của nam nhân, đưa tay muốn đẩy ra, nhưng lại bị kích thích chỉ có thể vô lực bắt lấy sợi tóc của nam nhân, bất lực chống đỡ kích thích mãnh liệt.

Bùi Quân Trạch chẳng những không dừng lại, ngược lại càng thêm quá phận, dùng răng mài cắn đậu đỏ ló đầu ra.

"Ách! Không, không muốn...... Không được...... A!" Thân thể trắng nõn của Giang Ninh căng cứng, khóc không thành tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK