• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quy đầu cứng rắn vô tình phá cọ huyệt thịt mẫn cảm đến cực điểm và thành tử cung, nam nhân thao huyệt tư thái đại khai đại hợp, nơi hai người kết hợp nước văng khắp nơi, bị làm đến rối tinh rối mù.

Giang Ninh ngửa đầu, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt cổ tay nam nhân đang ôm eo mình, ánh mắt mê ly, gương mặt tinh xảo che kín đỏ ửng, môi đỏ đóng mở phát ra rên rỉ, khóe miệng chảy ra tơ bạc, đã bị thao đến choáng váng si thái.

"A! Lão công thật tuyệt...... Ô a a a a a! Chậm...... A!" Giang Ninh bị thao ngay cả nói chuyện cũng không ăn khớp, khóc nức nở nói: "Sắp...... A, sắp hỏng...... Ha ha!"

"Hô......" Bùi Quân Trạch sảng khoái thở ra một hơi, thân eo rung động, lực đạo vừa nặng vừa sâu, nghe Giang Ninh nói cười nhẹ một tiếng: "Sẽ không hổng, tiểu huyệt ngoan ngoãn rất chịu thao."

Dưới kiểu thao làm đóng cọc như vậy, thân thể Giang Ninh một lần tiếp đến một lần bị đưa lên đám mây, toàn bộ tâm trí cũng nhẹ nhàng.

Bởi vì nguyên nhân thời gian, Bùi Quân Trạch buông ra tinh quan, đem tinh dịch nóng hổi rót vào trong tiểu tử cung, sau đó miễn cưỡng buông tha cho Giang Ninh.

Giang Ninh buổi sáng không có tiết học nên có thể đến trường muộn, nhưng Bùi Quân Trạch cần đi làm. Sau đó ngắn ngủi vuốt ve an ủi một hồi, Bùi Quân Trạch đứng dậy ôm Giang Ninh đi vào phòng tắm dọn dẹp, sau đó liền thần thanh khí sảng đi làm, mảy may nhìn không ra dấu hiệu sau khi say rượu.

Sau khi Giang Ninh được đặt trở lại giường mệt mỏi trực tiếp nhắm mắt lại ngủ, thậm trí nụ hôn trán trước khi đi của nam nhân cũng không biết.

-

Cuộc sống như vậy rất nhẹ nhàng an nhàn, khiến Giang Ninh vui vẻ nhất chính là, trải qua mấy tháng cố gắng, cậu cuối cùng cũng đem tiến độ của giá trị bài xích về không, vào lúc này hệ thống cũng xuất hiện.

Sau cơn giông bão, Giang Ninh thu dọn xong nằm trên giường nghỉ ngơi, Bùi Quân Trạch thì còn đang trong phòng tắm, chính là trong lúc này cậu nghe được thanh âm nhắc nhở đã lâu không thấy.

【Ting —— Chúc mừng ký chủ tiến độ về không, giành lấy cuộc sống mới.】

Trong đầu chợt vang lên âm thanh máy móc, Giang Ninh đầu tiên là bị giật nảy mình, sau đó mở to hai mắt, không thèm đếm xỉa đến thân thể bủn rủn từ trên giường bò dậy, kinh hỉ nói: "Hệ thống, thật sao?"

"Vâng." Hệ thống thành thật nói: "Hệ thống 008 sắp thoát khỏi thế giới này, ngài có vấn đề gì cần giải đáp không?"

"Tôi......" Giang Ninh từ trong kinh hỉ bình tĩnh lại, ngữ khí trở nên do dự, mấp máy môi, mở miệng hỏi: "Ngươi nói Bùi Quân Trạch là người thiên mệnh, người thiên mệnh cũng sẽ bị cái gọi là kịch bản khống chế sao?"

Hệ thống đâu ra đấy đáp: "Cái gọi là kịch bản là để phục vụ cho người thiên mệnh, ý thức của thế giới sẽ không can thiệp vào sự lựa chọn của người thiên mệnh."

Tảng đá lớn trong lòng Giang Ninh đột nhiên rơi xuống, vui vẻ, mê mang, luống cuống, cảm xúc ở trong lòng hỗn tạp, đầu óc hỗn loạn như len quấn vào nhau, không cách nào lý giải được suy nghĩ.

Suy nghĩ kiên định muốn rời khỏi ban đầu bắt đầu dao động, cậu nhịn không được may mắn nghĩ, Bùi Quân Trạch không nhất định sẽ cùng nhân vật chính thụ trong nguyên tác sinh ra kịch bản gặp nhau bên ngoài công việc, mấy tháng này ở chung, đủ để nhìn ra nam nhân là một lòng thâm tình.

Nội tâm ý nghĩ đung đưa không ngừng, Giang Ninh xoắn xuýt đến níu lấy chăn mền, trong lòng của cậu là nguyện ý tin tưởng Bùi Quân Trạch. Mặc dù hệ thống cũng nói như vậy, nhưng cậu cũng không rõ cốt truyện có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của Bùi Quân Trạch hay không.

【Ting —— Hệ thống sắp rời đi, đếm ngược 10 giây, 10, 9, 8......3, 2, 1, bắt đầu rời đi, tạm biệt ký chủ, chúc ngài có một cuộc sống hạnh phúc.】

Giang Ninh sửng sốt một chút, khẽ nói: "Tạm biệt..."

Tựa hồ thật sự có thứ gì đó rời khỏi tâm trí của mình, Giang Ninh lông mi run rẩy, luôn cảm thấy có chút cảm giác không chân thật, tựa như đang nằm mơ.

Thăm dò hô vài tiếng hệ thống, không có bất kỳ âm thanh gì đáp lại. Giang Ninh trong nháy mắt cảm thấy thất lạc và cô đơn, sau khi hệ thống rời đi khiến cậu có cảm giác luống cuống tứ cố vô thân.

Cậu ngã lưng xuống giường, thở dài thật sâu, vùi mặt vào chăn, bực bội xoa xoa.

Bùi Quân Trạch để trần nửa người trên, hạ thân quấn khăn tắm, để lộ ra ra đường cong cơ bắp căng đầy, phía trên còn có vết xướt nhỏ xíu. Hắn đưa tay dùng khăn lau mái tóc ướt của mình, mở ra cửa phòng tắm đã nhìn thấy Giang Chào vùi mặt vào trong chăn mền.

Bị đáng yêu đến Bùi Quân Trạch nhịn không được cong khóe môi, lau khô tóc rồi cất khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm, lên giường ôm Giang Ninh sau đó lập tức hôn lên gương mặt trơn mềm.

"Vừa rồi em đang nói chuyện với người khác sao? Anh ở bên trong nghe thấy giọng nói của em." Bùi Quân Trạch ngữ khí lười biếng hỏi.

"A?" Giang Ninh ghé vào trong ngực nam nhân, có chút chột dạ nói: "Không có, anh nghe lầm."

Bùi Quân Trạch hơi nhướng mày, giọng điệu hơi cao lên: "Thật sao?"

Giang Ninh liên tục gật đầu, sợ nam nhân phát giác cái gì: "Vâng, anh chính là nghe lầm, khi đó em không có nói chuyện."

Sợ hù đến Giang Ninh, Bùi Quân Trạch rủ nửa tầm mắt xuống, che khuất cảm xúc ảm đạm ở đáy mắt, cười nhẹ nói: "Vậy là anh nghe lầm."

Không sao, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì mà tiếp cận hắn, chỉ cần không rời khỏi hắn, hắn đều có thể xem như cái gì cũng không biết.

Tự cho là đã lừa gạt được Giang Ninh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, mềm nhũn ghé vào trên lồng ngực nam nhân, nhìn những đốm nâu nhỏ trên cơ ngực, tò mò duỗi ra ngón tay, dùng đầu ngón tay không ngừng trêu chọc.

Chơi mấy lần lại đột nhiên bị nam nhân bắt lấy cổ tay, nhiệt khí phả vào bên tai, cậu nghe được giọng nói khàn khàn của nam nhân: "Không muốn ngủ?"

Giang Ninh vội vàng rút ngón tay ra, lăn qua một bên dùng chăn mền bọc mình lại, lộ ra một đôi mắt trong suốt màu hổ phách nhuận nước, nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon!"

Nói xong lập tức nhắm mắt lại, sợ nam nhân lại có động tác khác.

Bùi Quân Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, tắt đèn rồi nằm xuống, duổi cánh tay ôm Giang Ninh vào trong ngực, môi mỏng áp lên vầng trán trơn bóng của người trong ngực, thấp giọng nói: "Ngủ ngon."

-

Sau khi kết thúc năm ba đại học, Giang Ninh liền muốn đi tìm công việc thực tập, cầm con dấu thực tập. Ngay lúc cậu xoắn xuýt nên tìm loại công việc nào thì Bùi Quân Trạch chủ động mở miệng.

"Có muốn đến công ty thực tập hay không?" Bùi Quân Trạch hỏi.

Hai người vừa ăn xong cơm tối, đang ngồi trên ghế sa lon nói chuyện phiếm, vừa vặn nhắc đến chuyện này.

Đôi mắt Giang Ninh lập tức sáng lên, đúng a, cậu cũng quên Bùi Quân Trạch có công ty.

Cậu nhìn về phía Bùi Quân Trạch, mong đợi hỏi: "Công ty của anh còn chiêu thực tập sinh sao?"

Bùi Quân Trạch nghiêm túc suy tư một lát, nói: "Có, bộ phận trang trí hoặc là đến làm trợ lý của anh."

Giang Ninh đến từ khoa mỹ thuật, đến bộ phận trang trí cũng là chuyên nghiệp, nhưng từ trong tư tâm mà nói, Bùi Quân Trạch vẫn hi vọng Giang Ninh có thể đến làm trợ lý của hắn.

"Ừm......" Giang Ninh nghiêm túc suy tư một chút, trịnh trọng nói:"Em đi bộ phận trang trí."

Mặc dù cậu tương đối cá ướp muối, nhưng việc này vẫn rất rõ ràng, cậu không có khả năng cả một đời đều dựa vào Bùi Quân Trạch. Mặc dù ở bên cạnh Bùi Quân Trạch làm trợ lý sẽ rất nhẹ nhõm, nhưng cũng nghĩa không có không gian tiến bộ, còn không bằng cước đạp thực địa bắt đầu từ cơ sở nhất.

Mà người trong công ty đều biết cậu là người yêu trên danh nghĩa của Bùi Quân Trạch, cứ như vậy trực tiếp nhậm chức thân phận trợ lý của Bùi Quân Trạch, khó tránh khỏi sẽ có người nói xấu, ảnh hưởng không tốt.

Bùi Quân Trạch ôm Giang Ninh vào trong ngực, cúi đầu hôn mấy cái, đối với câu trả lời của Giang Ninh cũng coi là trong dự liệu.

Hắn nhìn ra được, mặc dù Giang Ninh mặt ngoài trông lười nhác, gặp sao yên vậy, nhưng nội tâm lại rất độc lập cứng cỏi, sẽ không nguyện ý làm phiền người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK