• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngón tay nam nhân thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay thô ráp cọ lấy vách trong hoa huy*t, huyệt đạo vốn là bởi vì trống rỗng mà mẫn cảm cực độ cứ như vậy bị mò mấy lần, huyệt thịt liền ngọ nguậy chảy ra hoa dịch dinh dính.

Giang Ninh giống như là mèo cái nhỏ được bông bổng trấn an, tay hư hư khoác lên cổ tay nam nhân, thoải mái hừ hừ.

Ngữ khí của cậu dinh dính lung tung đạo: "Ưm...... Muốn...... A...... Muốn đại nhục bổng của lão công...... A......"

Hiếm khi nghe được tiểu thê tử nhu thuận ngượng ngùng nói một câu thô tục, Bùi Quân Trạch hưng phấn đến hô hấp cũng gấp rút mấy phần, âm hành chôn ở bên trong tràng đạo lại bành trướng gấp đôi, kích động nhảy lên mấy lần.

Hắn hếch eo, ngón tay nhanh chóng trừu sáp trong hoa huy*t, cắn răng hỏi: "Chỗ nào muốn? Hả? Nói lão công cho em ăn đại nhục bổng."

"A...... Anh tại sao lại biến lớn......" Giang Ninh bị đính đến khẽ kêu một tiếng, nhỏ giọng oán trách một câu, lại bởi vì hoa huy*t chạm điện khoái cảm truyền đến toàn thân, nói chuyện cũng đứt quãng: "Phía trước...... Nha! A...... Phía trước muốn ăn...... Ô a! Ăn đại nhục bổng...... A!"

Giang Ninh siết chặt hai chân, hai tay nam nhân bị kẹp thật chặt ở giữa hai chân, huyệt thịt co rút, Giang Ninh lưng căng cứng đến tiểu cao triều.

Bùi Quân Trạch ánh mắt hung ác nham hiểm, cảm nhận được ngón tay truyền đến xúc cảm chặt chẽ nóng ướt trơn mềm, hắn chợt rút ra ngón tay toàn là nước. Âm hành không để ý tràng đạo nhúc nhích nắm chặt giữ lại rút ra, hắn đứng dậy động tác vội vàng xao động kéo ra hai chân dài của Giang Ninh, lộ ra hoa huy*t giữa hai chân còn đang co rút.

Nắm chặt thân gậy hưng phấn đến nhảy lên chống trên hoa huy*t ướt dầm dề, đáy mắt Bùi Quân Trạch trầm xuống, chợt thẳng lưng đẩy thẳng vào, quy đầu cực đại chạm đến miệng tử cung.

Mặc dù đã thói với kích thước và chiều dài của nam nhân, tiểu huyệt còn đang trong dư vị cao trào bị đính vào như vậy, Giang Ninh vẫn không chịu nổi vô thức kẹp chặt huyệt đạo, sững sờ che lấy bụng dưới nặng nề rên rỉ, sinh ra ảo giác ngũ tạng lục phủ sắp bị đỉnh đến lệch vị trí.

côn th*t bị huyệt thịt đói khát bao vây, giống như là vô số miệng nhỏ mút vào âm hành. Bùi Quân Trạch hít sâu một hơi, xém chút bị kẹp chặt tinh quan thất thủ.

Chân nhỏ khoác lên khuỷu tay, Bùi Quân Trạch vỗ vỗ đùi Giang Ninh, giọng khàn khàn nói: "Thả lỏng."

Nhưng mà không đợi Giang Ninh làm theo, nam nhân đã ác liệt nắm lấy chân trắng, bắt đầu đại khai đại hợp thẳng lưng thao làm, trứng trĩu nặng đập phát ra âm thanh ba ba dị thường vang dội.

Thao làm với cường độ cao như là chạy bằng điện môtơ như vậy cuồng dã, ngoan lệ, lại là tiết tấu Giang Ninh không thể quen thuộc hơn được.

Vừa mới bắt đầu còn chưa kịp phục hồi, dâm tính trong cơ thể bị thao ra, hoa huy*t trống rỗng cũng bị lần lượt gây rối đảo đến thất linh bát lạc, Giang Ninh dễ chịu y y nha nha rên rỉ thét lên.

"Nha a a a a! Quá nhanh a a! A! Thật thoải mái...... A a a!"

Làn sóng khoái cảm cuốn sạch lấy Giang Ninh, tình dục dệt lưới lít nha lít nhít, bao phủ cậu gắt gao, không cách nào thoát ra, đồng dạng cũng có Bùi Quân Trạch, để hắn không cách nào tự kềm chế.

Chỉ sau mấy chục đòn, ngón tay Giang Ninh chăm chú nắm chặt ga giường, làm cho dúm dó, cậu theo bản năng ngửa đầu, hé môi thét lên một tiếng. Theo tiếng thét chói tai này, eo của cậu giống như con rắn muốn chạy trốn điên cuồng vặn vẹo, giống như chạy trốn lại như nghênh hợp.

Miệng tử cung há to mở miệng nhỏ, phun ra ra cổ chất lỏng ấm áp xối lên quy đầu xông pha chiến đấu, nhưng mà chính là trong chớp mắt này, quy đầu thừa lúc vắng mà vào trực đảo hoàng long, ấn vào miệng nhỏ không ngừng đỉnh làm, cuối cùng toại nguyện đem thân thể cực đại chen vào trong cổ tử cung hình thể không xứng đôi.

Trong lúc phun triều không có thời gian để thư giãn, đã bị nam nhân xông vào trong tử cung. Giang Ninh đạp chân muốn chạy trốn, lại bị bàn tay của nam nhân tóm chặt, cậu mang theo tiếng khóc nức nở thét chói tai vang lên kêu khóc cầu xin: "Dừng lại! A a! Chậm một chút! Ô a! A a ——"

Khoái cảm cao trào ngay thẳng cứ như vậy mà duy trì, cơ bắp thân thể Giang Ninh bởi vì quá căng cứng mà thỉnh thoảng run rẩy, cậu bị ép phải ở trong khoái cảm đáng sợ cao trào không ngừng nghỉ như vậy.

Cổ tử cung bị quy đầu cực đại ra ra vào vào banh ra, giống như huyệt đạo bị vừa đi vừa về phá cọ ma sát, bàng quang mấy tiếng đồng hồ không được phát tiết ê ẩm đến cực điểm, âm hành đứng thẳng bị tinh dịch chặn lại không có cách nào phát tiết, dẫn đến miệng niệu đạo phía trên hoa huy*t chua xót không thôi.

Giang Ninh nghẹn ngào: "A a! Muốn đi tiểu...... Ô! Dừng lại! A!"

Miệng nước tiểu quá xót, cậu không thể không dùng tay che lấy cố gắng làm dịu, miệng mở rộng đứt quãng hướng nam nhân cầu xin khoan dung.

Bùi Quân Trạch đã không còn chút nào tỉnh táo như ngày thường, hắn đỏ mắt vẫn như cũ không ngừng thẳng lưng, kéo ra tay che âm hộ của Giang Ninh ra, dùng ngón cái đặt trên miệng niệu đạo nhỏ hẹp đỏ rực không ngừng vò theo, giọng nói khàn khàn mang theo vẻ điên cuồng: "Tiểu đi, tiểu trên người anh."

"Ô ——" Giang Ninh cong người lên, cuối cùng chịu không nổi áp lực mạnh mẽ như vậy, miệng niệu đạo phun ra một cỗ thanh dịch, bởi vì miệng nước tiểu không ngừng bị đè xuống, thậm chí có một chút văng lên trên gương mặt tuấn mỹ khắc sâu của nam nhân.

Bùi Quân Trạch chậm lại thế công, đáy mắt xẹt qua một tia vui vẻ, hừ cười nói: "Bảo bối, anh bị em đánh dấu, em phải chịu trách nhiệm."

Giang Ninh xấu hổ che mặt, chỉ là lỗ tai đỏ bừng giấu bên trong tóc đã bán đứng cậu.

Bùi Quân Trạch cười nhẹ một tiếng, đưa tay ôm lấy Giang Ninh, không ngừng run run phần hông, đem Giang Ninh lên xuống chập trùng, phát ra âm thanh kiều nhuyễn mị ý.

-

Hồ nháo mấy ngày trả giá chính là Bùi Quân Trạch loay hoay chân không chạm đất, Giang Ninh rốt cục cũng được dễ dàng, ỷ vào mình xin phép nghỉ không cần đến công ty đi làm, ngày ngày nằm trên giường lớn trong lồng đi ngủ, khoái hoạt không thôi.

Cuối cùng Bùi Quân Trạch nhìn không được nữa, mở miệng nói: "Ăn xong cơm tối anh cùng em đi dạo vườn hoa một chút, nằm mãi không tốt cho thân thể."

"Không đi." Giang Ninh nằm ở trên giường nghiêng người đưa lưng về phía Bùi Quân Trạch, hừ một tiếng, nói lầm bầm: "Không phải anh sợ em chạy trốn sao? Bây giờ em ngoan ngoãn anh còn không vui?"

Bùi Quân Trạch cạn lời, có loại cảm giác cầm đá đập chân mình.

Hắn bất đắc dĩ vuốt vuốt mi tâm, nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Gần đây em ngủ quá nhiều, khẩu vị cũng không được như bình thường, ngoan."

Giang Ninh cau mày nhỏ giọng phàn nàn: "Anh thật là phiền nha!"

Mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi theo Bùi Quân Trạch xuống lầu ăn cơm.

Phòng ăn theo thường lệ chỉ có hai người bọn họ.

Bùi Quân Trạch gắp một miếng thịt cá, gỡ hết xương cá đặt vào trong chén Giang Ninh, "Anh đặc biệt để dì làm món cá kho em thích nhất, nếm thử đi."

Giang Ninh hai mắt sáng lên, dùng đũa gắp miếng cá lên, vừa muốn bỏ vào trong miệng thì ngửi thấy một cỗ mùi tanh, dạ dày lập tức bốc lên. Cậu vội vàng để đũa xuống, che miệng nhịn không được nôn khan một tiếng.

"Sao vậy?" Bùi Quân Trạch lập tức đứng dậy tiến lên đỡ lấy Giang Ninh, cau mày hỏi thăm: "Không thoải mái ở đâu? Anh gọi bác sĩ đến."

Giang Ninh bình tĩnh lại, nhận lấy khăn giấy Bùi Quân Trạch đưa tới, giọng nói còn có chút suy yếu: "Không sao, chỉ là thịt cá có mùi tanh, nhịn không được."

Bùi Quân Trạch nhíu mày: "Mùi tanh?"

Vừa rồi hắn cũng có ăn món cá kho kia, cũng không có ngửi thấy mùi tanh.

"Có thể là khứu giác của em tương đối mẫn cảm." Giang Ninh vuốt vuốt mũi, nhỏ giọng nói: "Em không sao, ăn cơm đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK