Sờ soạng được hai ngày, Giang Ninh cũng chính thức vào tay. Mặc dù bận rộn hơn bình thường, nhưng vẫn còn trong phạm vi chấp nhận được, công ty cũng không cưỡng ép tăng ca, các đồng nghiệp ở bộ phận trang trí phần lớn là đúng giờ tan sở, chỉ có một hai người chưa hoàn thành nhiệm vụ tự nguyện tăng ca.
Giang Ninh hoàn thành công việc sau đó cũng tan việc, nhưng thay vì về nhà, cậu lại lên tầng trên cùng đợi Bùi Quân Trạch cùng nhau tan sở.
Đi làm và về nhà cùng nhau là một thỏa thuận ngầm giữa hai người.
Khi đi tìm Bùi Quân Trạch, Giang Ninh lại nhìn thấy thanh niên quen mặt kia, hai người lên tiếng chào hỏi lẫn nhau.
Bạch Huyền chủ động mở miệng: "Giang thiếu gia đến tìm Bùi tổng sao?"
"A...... Ừ." Giang Ninh sờ lên mũi, gương mặt có chút phiếm hồng, nguyên lai người ở tầng này đều biết mình sao......
Mặc dù biết là chuyện sớm hay muộn, nhưng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
Bởi vì Bạch Huyền không đeo thẻ nhân viên, Giang Ninh mấp máy môi, lễ phép hỏi:"Tôi nên gọi cậu thế nào đây?"
Bạch Huyền giật mình, cười nói: "Gọi tôi Bạch Huyền là được."
"Bạch Huyền......" Giang Ninh thì thầm một tiếng, hoảng hốt cảm thấy cái tên này đã nghe ở nơi nào, sau khi lấy lại tinh thần cậu mặt mày cong cong nói: "Tên rất hay."
Bạch Huyền nhìn thấy nụ cười của người trước mặt có chút choáng váng, trong lòng thầm nghĩ Giang thiếu gia thật là dễ nhìn, khó trách mỗi lần Bùi tổng nhìn thấy Giang thiếu gia vẻ mặt đều sẽ ôn hoà mấy phần hơn bình thường, đến cậu nhìn thấy cũng cảm thấy tâm tình tốt hơn không ít.
"Đang nói chuyện gì?"
Một giọng nói đạm mạc lạnh lùng vang lên, ngay sau đó thân hình nam nhân cao lớn đi đến bên cạnh Giang Ninh, cường thế nắm lấy tay Giang Ninh, mười ngón chăm chú đan xen, giống như là đang tuyên thệ chủ quyền.
Thân thể Bạch Huyền cứng ngắc, hầu kết bỗng nhúc nhích, giọng nói hơi khô chát: "Xin chào Bùi tổng."
"Ừ."
Bạch Huyền vô thức lui lại một bước, hận không thể lập tức dịch chuyển rời đi, trong cuộc gặp trước đó Bùi Quân Trạch mặt không biểu tình mắng cẩu huyết lâm đầu những người cao tần kia, đã trong lòng của cậu lưu lại bóng ma không thể xóa nhòa.
"Em đến rồi." Giang Ninh nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân, nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay đúng giờ như vậy nha?"
Bùi Quân Trạch thấp giọng nói: "Không muốn để em chờ quá lâu."
Nói xong hắn ngước mắt nhìn lướt qua bạch Huyền.
Nhận được ánh mắt Bạch Huyền lập tức giật mình, cơ trí mở miệng: "Vậy không quấy rầy hai người nữa, tôi đi trước, tạm biệt."
Giang Ninh vừa trả lời một câu tạm biệt, liền nhìn thấy Bạch Huyền vội vàng chen vào thang máy dành cho nhân viên trùng hợp mở ra như bị dã thú đuổi theo.
Giang Ninh có chút không hiểu nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi: "Cậu ấy làm sao thế?"
"Không biết." Bùi Quân Trạch thản nhiên nói: "Đoán chừng có việc gì."
"A, vậy chúng ta cũng đi thôi."
-
Tận đến đêm khuya tắm xong nằm ở trên giường, Giang Ninh vẫn như cũ không thể nhớ được đã nhìn thấy hay nghe thấy cái tên Bạch Huyền này ở đâu.
Bùi Quân Trạch vừa tắm xong ôm từ phía sau, ôm ấp quen thuộc khiến Giang Ninh không có giãy dụa, chỉ là xoay người cùng nam nhân mặt đối mặt.
Trán chạm trán, hô hấp dây dưa, Giang Ninh dùng chóp mũi cọ xát sóng mũi cao của nam nhân, giọng nói mềm mại: “Sao vậy?”
"Bé ngoan." Bùi Quân Trạch khàn khàn nói: "Anh muốn, có thể chứ?"
Giang Ninh mi mắt run rẩy, cảm nhận được có vật cứng đỉnh lấy bụng của cậu, gương mặt nổi lên mỏng đỏ: "Có...... Có thể......"
Thân thể của cậu đã sớm bị Bùi Quân Trạch điều giáo đến ăn tủy biết vị, không biết thoả mãn, chỉ là bị nam nhân ôm vào trong ngực, chỉ là ngửi được mùi hormone trên người nam nhân khiến người mê muội kia, đã khiến hoa huy*t trở nên ướt át.
Áp ngủ trên người Giang Ninh bị Bùi Quân Trạch lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng cởi xuống, nam nhân chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở hạ thân, khăn tắm cũng bị ném ra phía sau giường, thân thể hai người dán chặt vào nhau.
Răng môi kề sát, hai lưỡi dây dưa, tay nam nhân cũng không thành thật, song chưởng bao trùm trơn mềm sữa thịt của Giang Ninh, không ngừng tùy ý xoa nắn nhũ phòng kiều nộn, rất nhanh lưu lại dấu tay màu đỏ rõ ràng.
Bị kích thích đến đứng thẳng đỏ bừng bị nam nhân dùng đầu ngón tay bóp, Bùi Quân Trạch ngoạn vị nói: "Vú nhỏ của bảo bối thật sự là càng ngày càng hư, liệu có chảy sữa không?"
"Không...... Sẽ không!" Vừa trải qua một nụ hôn mãnh liệt, Giang Ninh hô hấp có chút không đều đặn, cậu xấu hổ trừng mắt liếc nam nhân, nhỏ giọng nói lầm bầm: "Đại biến thaia."
Bùi Quân Trạch dưới giường là nhân sĩ thành công áo mũ chỉnh tề, trên giường lại là lão lưu manh đầu óc biến thái, dù cho hai người đã rất quen thuộc lẫn nhau, Giang Ninh vẫn không chống đỡ được Bùi Quân Trạch có khi lại đột nhiên lại nói lời thô tục ra khỏi miệng.
Bùi Quân Trạch câu môi cười một tiếng, hạ giọng nói: "Không lớn làm sao thỏa mãn được em đây?"
Thấy tốt thì lấy, Bùi Quân Trạch cúi đầu ngậm lấy đầu v* mê người, hạ thân đã hoàn toàn cương cứng vừa đi vừa về cọ lấy âm hộ đã ướt đẫm, trùng hợp cọ đến âm đế đứng thẳng thoát ly khỏi âm thần.
Bùi Quân Trạch rõ như lòng bàn tay những điểm mẫn cảm trên cơ thể Giang Ninh, tự nhiên biết phải làm sao mới có thể để cho cậu vui vẻ.
"Ha ha! Ưm...... Thật thoải mái...... A......" Giang Ninh còn chưa kịp tức giận, đã bị khoái cảm điện giật chiếm cứ đầu óc. Ngửa đầu ưỡn ngực, hai chân mở rộng, hai tay ôm đầu nam nhân chôn ở trước ngực mình phát ra rên rỉ dâm đãng.
Thậm chí bởi vì quá kích thích, giữa ngón tay còn nắm chặt sợi tóc của nam nhân.
Bùi Quân Trạch không thèm để ý chút nào da đầu đau đớn, ngược lại càng thêm ra sức mút vào gặm cắn sữa thịt mẫn cảm, quy đầu cực đại chống đỡ âm đế run rẩy, lực đạo to lớn đặt ở bên trên xương mu không ngừng mài.
"Ô a a a! Không...... A a a!"
Quá mức......
Giang Ninh ánh mắt tan rã, nước mắt không cầm được chảy xuống, bắp đùi trắng như tuyết có chút run rẩy, bụng dưới không ngừng co vào, cứ như vậy bị quy đầu đè ép âm đế đạt đến cao trào.
Cửa huyệt khẽ nhếch, phun ra một cỗ lại cỗ chất lỏng trong suốt, đem ga giường ướt nhẹp thành màu đậm.
Bùi Quân Trạch sớm đã ngồi dậy, tự nhiên không có bỏ qua một màn này, ánh mắt hắn gắt gao nhìn xem hoa huy*t sau khi cao triều, ánh mắt phảng phất như mãnh thú đói bụng thật lâu nhìn thấy được con mồi. Âm thần đỏ tươi còn đang run rẩy chảy nước, như là sương đóa hoa kiều diễm phủ sương sớm.
"Thật đẹp......" Ánh mắt Bùi Quân Trạch ảm đạm, kìm lòng không được lên tiếng tán thưởng.
Giang Ninh tự nhiên có thể cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của nam nhân đang nhìn chằm chằm vào hạ thân của mình, nhịn không được khép lại hai chân nhưng lại bị một tay của nam nhân đè lại, chỉ có thể dang rộng chân, ngón chân trắng nõn xấu hổ co quắp tại.
Bùi Quân Trạch cúi người, ngậm lấy hoa huy*t kiều diễm ướt át, phát ra tiếng mút chậc chậc chậc, bàn tay xoa nắn bờ mông mềm mại.
Giang Ninh còn chưa hồi phục lại từ trong dư vận cao trào, thân thể vẫn còn trạng thái cực độ mẫn cảm, bị nam nhân ngậm lấy hoa huy*t, lại bị linh hoạt đầu lưỡi tiến vào bên trong huyệt đạo không ngừng trêu chọc, chỉ qua mấy phút đã nức nở đến tiểu cao triều.
Hầu kết nhấp nhô, Bùi Quân Trạch nuốt hết chất lỏng chảy ra từ hoa dịch vào trong bụng, không buông tha một giọt. Ngồi dậy liếm sạch hoa dịch trong suốt tràn ra khóe miệng, không để ý âm hành thẳng tắp đứng thẳng ở giữa háng của mình mà dửng dưng xuống giường. Kéo ra ngăn kéo lục lọi.
Giang Ninh bị kích thích đến toàn thân bất lực, mềm nhũn nằm ở trên giường, nghiêng đầu nhìn tấm lưng rộng lớn của nam nhân, thanh âm dính mang theo giọng mũi, nghi vấn hỏi: "Anh đang tìm gì vậy?"