Bùi lão thái thái cười ngượng ngùng một tiếng, vội vàng khép lại album ảnh đưa cho hộ công, để nàng nhanh chóng cất kỹ, sau đó lôi kéo Giang Ninh trò chuyện những vấn đề khác, sợ Bùi Quân Trạch mở miệng đòi lấy cái hai tấm còn lại này.
Sau khi trò chuyện gần nửa tiếng, cũng đến lúc Bùi Quân Trạch và Giang Ninh nên rời đi. Bùi lão thái thái có chút lưu luyến không rời mà ngồi xuống xe lăn ở cửa đưa mắt nhìn xe rời đi.
Hộ công tiểu Lưu cảm khái nói: "Ngài có cháu trai và cháu dâu như vậy, thật sự là có phúc lớn."
"Đúng vậy." Bùi lão thái thái một mặt cười ha hả nói. Không biết nghĩ đến cái gì, lại thở dài, đáy mắt xẹt qua một tia lo âu.
-
Bùi Quân Trạch nhìn thấy tiểu thê tử từ khi lên xe đến giờ độ cong khóe miệng vẫn không buông xuống, có chút buồn cười lại cảm thấy bất đắc dĩ, đẩy gọng kính hơi trượt trên sống mũi, dò hỏi: "Hai tấm hình kia buồn cười đến vậy sao?"
"Cũng không phải buồn cười, chính là cảm thấy anh khi còn bé rất đáng yêu." Giang Ninh cười đến mặt mày cong cong: "Thật ra mẹ em...... Em khi còn bé cũng chụp những bức ảnh như thế này ha ha ha."
Giang Ninh âm thầm hít vào một hơi, may mắn mình phanh xe đổi giọng, nếu không sẽ lật xe.
"A." Bùi Quân Trạch khẽ cau mày, ý vị thâm trường hỏi: "Vậy bây giờ những bức ảnh đó vẫn còn chứ?"
Giang Ninh cười ha hả: "Thời gian quá lâu, đã sớm không biết để ở chỗ nào."
Bùi Quân Trạch ra vẻ tiếc hận nói: "Đúng không, vậy quá đáng tiếc."
"Ha ha, đúng vậy a." Giang Ninh cười cười.
Cũng may Bùi Quân Trạch không hỏi lại chuyện bức ảnh, đoạn đường này Giang Ninh cũng coi như hữu kinh vô hiểm trở lại biệt thự.
Tháng 8 sắp kết thúc, sắp bước vào tháng 9, thời điểm bắt đầu học kỳ đại học cũng đang đến gần.
Giang Ninh vốn muốn tìm thời gian nói chuyện này với Bùi Quân Trạch, kết quả còn chưa chờ cậu mở miệng, Bùi Quân Trạch đã đề cập đến trước.
Hai người vừa trải qua một trận kịch liệt, côn th*t của Bùi Quân Trạch vẫn vô cùng cứng rắn chôn bên trong hoa huy*t, Giang Ninh ghé vào trên người hắn, hắn đưa tay vuốt ve tấm lưng bóng loáng trắng nõn của Giang Ninh, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Còn hai tuần nữa là khai giảng, dự định tiếp tục ở ký túc xá hay học ngoại trú?"
Giang Ninh chớp chớp mắt, cũng không ngạc nhiên Bùi Quân Trạch biết thời gian khai giảng của mình, ngẩng đầu nhìn về phía con ngươi đen tuyền thâm thúy của nam nhân, do dự một chút, nói: "Có lẽ nên ở ký túc xá, học ngoại trú trường học quá xa cũng không thuận tiện, em có thể trở về thứ bảy chủ nhật."
Nguyên nhân chủ yếu còn là bởi vì học ngoại trú tám tiết buổi sáng không thể ngủ thẳng giấc, Giang Ninh không nói ra câu này.
Bùi Quân Trạch thấp giọng nói: "Anh phân công tài xế cho em, đến lúc đó có thể để hắn chở em đi học. Ở ký túc xá không thuận tiện như trong nhà, mấy ngày em không có ở nhà, đến lúc đó chanh sẽ nhớ em, mà nhà ăn của trường học chưa chắc làm cơm ngon như mẹ Lý."
Giang Ninh sau khi nghe Bùi Quân Trạch phân tích liền dao động, bắt đầu cân nhắc nên hay không nên học ngoại trú. Cậu nhíu lại lông mày, rầu rĩ nói:
"Vậy để em suy nghĩ thêm một chút......"
"Được, không vội." Bùi Quân Trạch trả lời, hôn lên tử cánh môi đỏ bừng của tiểu thê, cạy mở răng môi, không ngừng trêu đùa lưỡi nộn hồng bên trong.
Gianh Ninh ngửa đầu, lưỡi vừa ngây ngô vừa nóng tình đáp lại, ngẫu nhiên từ khóe miệng tràn ra tiếng rên rỉ.
Bàn tay to di chuyển trên cơ thể mềm mại trắng như tuyết, cuối cùng bắt lấy khe mông che kín vết đỏ, tùy tiện xoa nắn. Âm hành chôn trong hoa huy*t ướt át, lại sưng lên, lấp đầy tử cung và huyệt đạo, kéo căng nếp uốn huyệt thịt.
Giang Ninh bị căng khó chịu, bởi vì bị chặn miệng, chỉ có thể nhíu lại lông mày phát ra rên rỉ lẩm bẩm.
Bùi Quân Trạch xoay người đặt cậu dưới thân, đẩy côn th*t về phía trước, khiến bụng dưới bằng phẳng của Giang Ninh nhô ra thành một hình thù kỳ dị dâm mỹ.
"Ha ha...... Đừng, quá sâu......" Giang Ninh cau mày khẽ thở dốc, hai tay che bụng nhỏ, thậm chí sinh ra ảo giác bị đẩy vào dạ dày.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của tiểu thê tử như vừa thống khổ vừa vui thích, Bùi Quân Trạch giống như uống thuốc kích thích trong lòng xao động không thôi, côn th*t được huyệt thịt mềm mại bao vây chặt chẽ, kích động nhảy lên mấy lần.
Quơ lấy đôi chân dài thẳng tắp khoác lên khuỷu tay, Bùi Quân Trạch đè lại xương hông của tiểu thê tử, duỗi thẳng eo để quy đầu cọ xát đảo quanh thành tử cung, nghe thấy người dưới thân rên rỉ, bỗng nhiên hung hăng rút ra, quy đầu thổi mạnh qua huyệt thịt, lại chợt đâm vào tử cung, khiến tử cung lệch vị trí biến hình, từng chút từng chút một, lực đạo vừa nặng vừa nhanh.
Chỉ sau vài chục lần, Giang Ninh đã bị thao đến khóc không thành tiếng, phát ra tiếng thét rên rỉ phóng đãng, "A a a a quá nhanh...... Ha ha! Sắp bị...... A a lão công thao chết a a a!"
hoa huy*t một lần rồi lại một lần bị đưa lên cao trào, huyệt thịt co rút thít chặt, phun ra từng dòng hoa dịch xối lên trên quy đầu cực đại. Huyệt thịt thít chặt bị ép giãn ra dưới sự trừu sáp cường độ cao, tử cung bị kéo dài để bao lấy quy đầu, hoàn hoàn chỉnh chỉnh dung nạp toàn bộ âm hành của nam nhân, trở thành mũ côn th*t đúng nghĩa.
Bùi Quân Trạch đỏ mắt thở dốc, không để ý đến tiếng kêu khóc sụp đổ của tiểu thê tử, giống như máy đóng cọc đục mở hoa huy*t, dâm dịch thuận theo khe hở chảy ra, trứng đập vào cửa huyệt, âm thanh ba ba ba và tiếng nước dinh dính vang vọng trong phòng.
"Ách -- Ha ha a a, đi tiểu ô a a!" Giang Ninh ngẩng đầu lên, ngón tay nắm chặt ga giường, thân thể co quắp có chút khoa trương, ngọc hành bắn ra chất lỏng trắng sữa, miệng nước tiểu bí ẩn cũng phun ra chất lỏng ấm áp, rơi trên cơ bụng rắn chắc của nam nhân.
Bùi Quân Trạch cường ngạnh đẩy ra huyệt thịt bởi vì cao trào mà siết chặt, mạnh mẽ nhanh chóng đút vào, hoa dịch văng tứ phía, sau mấy trăm cú, trong tiếng thét lên của Giang Ninh tinh dịch nóng hổi lần nữa rót vào tử cung.
"Ha ha...... Ưm......" Giang Ninh sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt mê ly, miệng mở rộng thở hổn hển bình phục hô hấp, còn có thể trông thấy đầu lưỡi mềm mại.
Ánh mắt của Bùi Quân Trạch tối sầm, bàn tay vuốt ve gương mặt của Giang Ninh, chậm rãi nói: "Ngoan, anh muốn tiểu vào tử cung của em."
Giang Ninh trừng to mắt, bị loại hành vi giống như chó đực đi tiểu đánh dấu địa bàn làm cho khiếp sợ. Môi cậu run rẩy, trong lúc nhất thời lại sinh ra kích động không thể hiểu được, run giọng nói: "Ô...... Tiểu...... Tiểu đi......"
Cậu vừa dứt lời, một dòng chất lỏng còn mạnh mẽ nóng rực hơn tinh dịch bỗng nhiên bắn vào trong thành tử cung mẫn cảm, rót vào bụng dưới bằng phẳng đến có chút phình lên.
"Thật nóng...... Ô...... Còn chưa xong sao...... Nhiều quá thật trướng......" Giang Ninh ôm bụng nhịn không được phát ra tiếng khóc nức nở. Tử cung giống như là quả cầu bị thổi phồng, bị rót đầy nước tiểu rồi phình ra.
Bùi Quân Trạch cúi đầu hôn chóp mũi của tiểu thê tử, trấn an nói: "Sẽ ổn thôi."
Giang Ninh nhíu lại lông mày, thút tha thút thít.
Thẳng đến khi nước tiểu hoàn toàn rót đầy tử cung, bụng Giang Ninh bị no căng giống như đã mang thai bốn tháng. Quy đầu cực đại bịt kín miệng tử cung, không để cho hỗn hợp tinh dịch và nước tiểu bên trong chảy ra, thoáng khẽ động, liền có thể nghe được tiếng nước lắc lư bên trong.
Bàn tay Bùi Quân Trạch vuốt ve bụng dưới nhô lên của Giang Ninh, thoáng dùng sức nhấn xuống, liền bị Giang Ninh vung tay đánh văng.
Giang Ninh ôm bụng dưới trừng mắt nhìn Bùi Quân Trạch, nói lầm bầm: "Không được nhấn, anh làm quá nhiều sẽ bị sưng lên."
Đáy mắt Bùi Quân Trạch tràn ra ý cười nhợt nhạt, đột nhiên mở miệng nói: "Lão bà, như vậy thật giống đang mang thai."
"Trong bụng em xác thực có hơn chục triệu đứa con của anh." Giang Ninh hừ một tiếng, nhướng mày nói.
Khóe miệng Bùi Quân Trạch hơi nhếch lên, lại sinh ra suy nghĩ để Giang Ninh mang thai con của mình, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ trong nháy mắt.
Hắn ôm lấy GiangNinh, nhắc nhở: "Kẹp chặt."
Giang Ninh ôm cổ nam nhân, ngoan ngoãn thít chặt miệng tử cung. Được nam nhân ôm ôm xuống giường đi vào phòng tắm như tiểu hài tử, lúc Bùi đi có thể nghe được rõ ràng tiếng nước bên trong.
Bùi Quân Trạch đem cả cây côn th*t nhanh chóng rút ra khỏi hoa huy*t, tay mắt lanh lẹ đặt Giang Ninh ngồi trên bồn cầu, chất lỏng từ trong tử cung chảy ra phát ra âm thanh ào ào.
Giang Ninh cúi đầu sắc mặt biến đến ửng đỏ, hoa huy*t như là bài tiết không kiềm chế chảy ra nước tiểu của nam nhân, bị Bùi Quân Trạch nhìn chằm chằm như thế, cậu xấu hổ kẹp chặt hai chân, cố gắng để tiếng nước chảy nhỏ xuống.
Bùi Quân Trạch mặt không đổi sắc, không chút để ý nào đưa tay đè lại bụng dưới của Giang Ninh, vượt xuống, lại đẩy ra một dòng chất lỏng.
Hai người tắm rửa sạch sẽ, trong phòng tắm chơi đùa một lúc, cho đến khi hoa huy*t sưng đỏ không chịu nổi, lúc này Bùi Quân Trạch mới ôm Giang Ninh buồn ngủ ra khỏi phòng tắm, cúi người đặt lên giường êm ái, vỗ vỗ lưng của cậu, dụ dỗ nói: "Ngủ đi."
"Ừm......" Giang Ninh nhắm mắt, mơ hồ lên tiếng, triệt để tiến vào mộng đẹp.
-
Thời gian luôn luôn trôi qua rất nhanh, Giang Ninh cảm thấy chỉ trong một cái chớp mắt, thời gian đã đến khai giảng.
Ngày đó Bùi Quân Trạch tự mình đưa Giang Ninh đến cửa trường học, tay hắn đặt lên trên vô lăng, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Ninh, ánh mắt thâm thúy dưới mắt kính, thản nhiên nói: "Chiều anh sẽ đến đón em."
Giang Ninh mở dây an toàn, mềm giọng nói: "Để tài xế đến đón em đi, anh từ công ty đến trường học cũng không tiện lắm, quá lãng phí thời gian của anh."
"Đón em không tính là lãng phí thời gian, cứ quyết định như vậy đi." Bùi Quân Trạch không cho cự tuyệt nói.
Giang Ninh sờ mũi, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng. Mở cửa xe xuống xe, cậu quay đầu quơ quơ tay với Bùi Quân Trạch, nói: "Buổi chiều gặp."
Bùi Quân Trạch cong môi, nói: "Buổi chiều gặp."
Thân hình mảnh khảnh của thiếu niên hòa vào đám đông, đi đến cổng trường, thẳng đến nhìn không còn nhìn thấy bóng lưng, Bùi Quân Trạch mới thu hồi tầm mắt, khởi động xe tiến về công ty.
-
Làm học trưởng năm ba đại học, Giang Ninh được giao nhiệm vụ đến đón người mới đến, cậu ngồi dưới lều vải, đăng ký thông tin của tân sinh.
Viết xong thông tin ngẩng đầu, phát hiện nữ tân sinh vừa đăng ký xong vẫn còn ở đây, Giang Ninh hơi nghi hoặc hỏi: "Học muội, còn có vấn đề gì sao?"
Học muội được gọi kích động đến nắm chặt điện thoại, khẩn trương lắp bắp nói: "Học, học trưởng, em sợ có gì đó không hiểu, có thể thuận tiện thêm Wechat được không?"
Giang Ninh sửng sốt một lát, lễ phép nói: "Nếu không tôi tìm người giúp cậu chuyển hành lý nhé, có vấn đề có thể hỏi người đó."
"Cảm ơn học trưởng, không cần......" Nữ sinh biết mình bị từ chối, giọng nói cảm ơn cũng có chút thất lạc, kéo hành lý rời khỏi khu vực đăng ký.
Người ở một bên ồn ào nói: "Giang Ninh, đây là đã được hỏi WeChat bao nhiêu lần rồi?"
"Ghen tị, tôi cũng muốn được học muội xin Wechat."
"Ha ha cậu thôi đi, với dung mạo này của cậu cũng dám vọng tưởng."
Giang Ninh cười cười không nói chuyện, đăng ký cho tân sinh tiếp theo.