• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường đến nhà hàng, Bùi Quân Trạch nhìn ra Giang Ninh vẫn còn có chút khẩn trương, thế là cùng cậu trò chuyện của bản thân và bạn bè lúc còn đi học.

Trên thực tế vẫn là có hiệu quả, đặc biệt là nghe được Bùi Quân Trạch nói đến đã bị lừa hẹn hò trực tuyến, phát hiện đối tượng hẹn hò trực tuyến của hắn đã thay đổi từ một nữ thần lạnh lùng thành một người đàn ông, sau đó uống rượu mua say xém chút trần truồng chạy trong sân trường đại học, Giang Ninh cười đổ vào trong ngực của nam nhân.

"Sau đó thế nào?" Giang Ninh tò mò hỏi.

Bùi Quân Trạch sờ sờ mái tóc mềm mại của tiểu thê tử, miễn cưỡng nói: "Không có sau đó, sau khi hắn tỉnh lại, không dám giằng co với người kia, trực tiếp kéo đen xóa bỏ.

Giang Ninh ghé vào trên đùi nam nhân, sau khi nghe xong còn có chút vẫn chưa thỏa mãn.

Đúng lúc này xe ngừng, tài xế ở phía trước nói: "Bùi tổng, Giang thiếu gia, đã đến nhà hàng."

Bùi Quân Trạch lên tiếng, đỡ Giang Ninh đang nằm trên đùi mình lên, nói: "Đi thôi."

Đây là một nhà hàng tư nhân, nhìn từ bên ngoài trông giống như một tiểu viện bình thường, gạch xanh ngói xanh, nhưng khi mở cửa bước vào sẽ thấy một thế giới khác. Những dây leo xanh uốn lượn dọc theo những giá đỡ dựng đứng tạo thành một ngôi đình nhỏ tự nhiên. Một hòn non bộ bằng đá, dòng suối từ khe hở chảy vào ao nhỏ như thác nước, ao nước trong suốt bên trong nuôi cá chép ngũ thải ban lan, thanh u tĩnh mịch, tựa như thế ngoại đào nguyên.

Dọc theo đường nhỏ đá cuội đi vào bên trong gian phòng cổ kính, Bùi Quân Trạch báo một chuỗi số lượng cho nhân viên, hai người đi theo nhân viên đi vào một phòng riêng, trên tấm bảng gỗ trước cửa còn khắc một chữ "Lan".

Bùi Quân Trạch nắm tay Giang Ninh đẩy cửa vào, Giang Ninh cẩn thận ló đầu ra từ sau lưng nam nhân, đôi mắt màu hổ phách nhìn hai người ngồi sau bàn.

Sau khi lôi kéo Giang Ninh ngồi xuống, Bùi Quân Trạch mở miệng giới thiệu: "Thiệu Dương Vân, cùng anh lớn lên từ nhỏ."

Thiệu Dương Vân tướng mạo tuấn mỹ, thoạt nhìn như là hoa hoa công tử, hắn cười đùa tí tửng lên tiếng chào hỏi: "Xin chào chị dâu."

Sau đó cười giỡn nói: "Đã hứa sẽ cùng nhau độc thân, hiện tại kết quả hai người đều đã kết hôn, một mình tôi một người mẹ goá con côi."

"Thôi đi, tôi và Quân Trạch cũng không có nói qua, cẩu độc thân." Đoạn Ngọc Minh ở một bênh mở miệng, thân hình hắn thon dài, khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn, cũng là người kết hôn sớm nhất trong ba người.

Đoạn Ngọc Minh nhìn về phía Giang Ninh, nụ cười ôn hòa, tự giới thiệu mình: "Xin chào chị dâu, tôi là bạn của Bùi Quân Trạch, bạn cùng phòng thời đại học."

Xưng hô thế này khiến Giang Ninh cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, mấp máy môi, cười đáp lại chào hỏi của hai người.

Thiệu Dương Vân kịp phản ứng nói lời vừa rồi của Đoạn Ngọc Minh, mở to hai mắt trừng mắt về phía Đoạn Ngọc Minh, hung ác nói: "Cậu có còn là huynh đệ của tôi hay không."

Trong khi hai người đang đấu võ mồm, nhân viên phục vụ đã lục tục mang thức ăn lên.

Bùi Quân Trạch bình tĩnh cầm đũa gắp một con tôm đặt ở trong chén, dùng tay lột vỏ sau đó bỏ vào trong chén của Giang Ninh, thấp giọng nói: "Ăn đi, bọn hắn thường xuyên như vậy, không cần phải quan tâm."

Hai người đang sảo sảo nháo nháo trong nháy mắt im lặng, đồng loạt nhìn về phía Bùi Quân Trạch và Giang Ninh.

Đột nhiên bị người nhìn chằm chằm, Giang Ninh có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Em tự mình làm, anh cũng ăn đi."

"Không có việc gì." Bùi Quân Trạch hững hờ nói câu này, ngước mắt nhìn về phía hai vị hảo hữu đã trợn tròn mắt, thản nhiên nói: "Hai người không ăn sao?"

"Ăn...... Ăn!"

Nửa đường Thiệu Dương Vân để nhân viên phục vụ đưa mấy bình rượu lên, hắn mở nắp rượu, tức giận phát ra gâu gâu gọi như cẩu độc thân: "Hôm nay các người nhất định phải uống! Tôi tuyệt đối phải đem các người uống gục!"

Giang Ninh nhìn về phía Bùi Quân Trạch, đáy mắt không tự giác xẹt qua một tia lo lắng, bởi vì chưa thấy qua Bùi Quân Trạch uống rượu, cho nên cậu không biết tửu lượng của nam nhân thế nào.

Bùi Quân Trạch nhạy cảm nhìn thấy cảm xúc trong mắt Giang Ninh, dưới bàn nhéo nhéo tay Giang Ninh, ra hiệu cậu không cần lo lắng.

Giang Ninh nhận được tin tức, lập tức thả lỏng trong lòng.

Không khí bữa tối lên đến đỉnh điểm, ba người ở nơi đó uống rượu, Giang Ninh thì ngồi bên cạnh Bùi Quân Trạch uống đồ uống, ngẫu nhiên gắp thức ăn cho nam nhân.

Có lẽ do bị kích thích nên Thiệu Dương Vân không ngừng tìm ra đủ loại lý do để rót rượu cho Bùi Quân Trạch, Bùi Quân Trạch đều sẽ mặt không đổi sắc uống hết, Đoạn Ngọc Minh ở một bên cũng không thể tránh thoát tai họa của Thiệu Dương Vân.

Qua ba lần rượu, Thiệu Dương Vân đã gục xuống bàn bất tỉnh nhân sự, Đoạn Ngọc Minh cũng không có tốt hơn chỗ nào, sắc mặt đỏ bừng ánh mắt mê ly, nhìn thần chí không rõ.

Duy chỉ có Bùi Quân Trạch mặt ngoài vẫn như cũ sắc mặt bình thản, ngoại trừ trên mặt hồng nhuận hơn thường ngày, cùng bình thường không có gì khác biệt, nhìn không ra vẻ say.

Giọng nói của hắn trầm thấp hơn ngày xưa, có chút khàn khàn, thản nhiên nói: "Đi thôi, về nhà."

"Ai?" Giang Ninh quét mắt qua Đoạn Ngọc Minh và Thiệu Dương Vân đã uống say, mê mang hỏi: "Vậy bọn họ làm sao bây giờ?"

Bùi Quân Trạch đứng dậy kéo Giang Ninh, nói: "Không có việc gì, sẽ có người đưa bọn họ trở về."

Giang Ninh bị ép đi theo sau lưng nam nhân, nhìn thấy cước bộ của hắn vẫn vững vàng như cũ, lúc này mới lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Lúc trở lại trên xe, nam nhân đột nhiên vùi đầu vào cổ Giang Chào, dùng hai tay nhốt chặt vòng eo nhỏ gầy.

Giang Ninh sửng sốt một lát, cảm nhận được nhiệt khí phả vào trên cổ mẫn cảm, cậu co rúm lại bả vai, khịt khịt mũi, ngửi thấy mùi rượu nồng đậm trên người nam nhân.

Cậu ẩn ẩn phát giác Bùi Quân Trạch đã say. Đưa tay thăm dò sờ lên tóc ngắn màu mực có chút thô cứng của nam nhân, nhỏ giọng hỏi: "Anh không sao chứ? Có thấy khó chịu ở đâu không?"

Một lúc lâu sau, Bùi Quân Trạch rầu rĩ nói: "Không sao."

Cánh tay ôm Giang Ninh siết lại thật chặt, cố gắng không để lại bất kỳ khoảng trống nào giữa hai người.

Nam nhân sau khi uống rượu giống như đại cẩu dính người, hung hăng muốn thiếp thiếp, trái tim Giang Ninh mềm thành một vũng nước, để cho nam nhân cọ qua cọ lại trên người mình.

Chính là cọ cọ như vậy Giang Ninh đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, môi mỏng ấm áp của nam nhân dán trên da thịt của cậu, một bàn tay vén lên vạt áo chui vào trong.

Giang Ninh nhanh chóng hạ vách ngăn giữa ghế trước và ghế sau, một giây sau liền bị nam nhân nắm chặt bộ ngực trơn mềm tùy ý nhào nặn.

"Ưm......" Giang Ninh cố nén rên rỉ sắp thốt ra, cố gắng đẩy nam nhân ra, run giọng nói: "Đừng...... Chúng ta về nhà lại làm, tê ——"

Bùi Quân Trạch uống rượu căn bản không có cách nào nói đạo lý, thậm chí còn thêm dùng sức vén áo lên, ngậm lấy đầu v* đỏ bừng bị kích thích đến đứng thẳng.

Giang Ninh căn bản đẩy không ra nam nhân đè ở trên người, chỉ có thể dùng tay che miệng lại khắc chế tiếng rên rỉ muốn tràn ra.

Cũng may nam nhân không có hành động quá phận nào khác, cứ như vậy ngậm sữa mút vào, phát ra tiếng bú sữa chậc chậc chậc.

Giang Ninh vô thức ưỡn ngực, đôi mắt đầy nước, gương mặt một mảnh ửng đỏ.

Sau đó, bị hút một đường đầu v* sưng lên gấp đôi ban đầu, Giang Ninh đỏ mặt đẩy Bùi Quân Trạch. Cũng may nam nhân không có hoàn toàn mất lý trí, thuận lực đạo đứng dậy.

Chỉnh lý quần áo rồi xuống xe, Giang Ninh nhìn thấy Bùi Quân Trạch vẫn mặt không thay đổi ngồi ở trong xe, nhìn kỹ còn có thể phát giác bên trong tròng mắt đen nhánh còn có mờ mịt ngây thơ.

Bất đắc dĩ vừa thẹn vừa bực trừng mắt nhìn Bùi Quân Trạch một chút, nhận mệnh đưa tay đi đỡ nam nhân.

Bùi Quân Trạch cứ như vậy ngoan ngoãn được đỡ xuống xe, hơn phân nửa trọng lượng thân thể đều đặt ở trên người Giang Ninh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK