Chanh: 【Con mèo nhu thuận.gif】
Không ngờ một giây sau giao diện yêu cầu giọng nói đột nhiên được chuyển đến, là Bùi Quân Trạch khởi xướng.
Giang Ninh hơi sửng sốt, bấm vào kết nối.
"Dậy rồi? Ăn sáng chưa?" Giọng nói đầu bên kia điện thoại trầm thấp từ tính, cách màn hình hết sức mê người.
Giang Ninh uốn trong chăn, nghe được lời này chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Em còn chưa rời giường......"
Bùi Quân Trạch khóe môi hơi nhếch lên, thấp giọng nói: "Vậy tranh thủ thời gian rời giường rửa mặt đi ăn điểm tâm, không ăn không tốt cho dạ dày."
"Vâng." Giang Ninh nhu thuận đáp.
Bùi Quân Trạch: "Ừ, vậy anh bận việc trước."
"Được, tối gặp."
"...... Tối gặp."
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Quân Trạch nhìn màn hình điện thoại di động, nội tâm vậy mà lần đầu sinh ra suy nghĩ trốn việc về nhà.
"Cạch cạch."
Cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, Bùi Quân Trạch để điện thoại di động xuống, khôi phục mặt không biểu tình như trước, bình thản nói: "Vào đi."
Trợ lý Lương cầm cặp văn kiện đẩy cửa vào.
-
Giang Ninh nằm trên giường chơi điện thoại một hồi mới rời giường rửa mặt.
Sau khi xuống lầu ăn xong, chọn đặt hàng trong một thành phố, sử dụng thẻ Bùi Quân Trạch đưa, dùng vài nghìn đô la còn sót lại để mua một chiếc iPad kèm theo chiếc bút nguyên bản.
Sau hai giờ, Giang Ninh ôm chiếc iPad nhận được trở lại phòng, ngồi xuống ghế sofa, download phần mềm sau đó bắt đầu tô tô vẽ vẽ, thời gian từng giây từng phút trôi qua trong khi cậu vẽ tranh.
Mãi đến gần chạng vạng tối, cậu mới đánh dấu các hình ảnh nhân vật đã vẽ xong, đăng ký tài khoản VB, đăng lên diễn đàn, lúc này mới buông bút cảm ứng xuống, duỗi ở trên ghế sofa, thậm chí còn có thể nghe được tiếng xương kêu lách cách rung động.
Vì không có việc gì làm, Giang Ninh dự định quay lại công việc cũ, cố gắng nhận bản thảo kiếm tiền, tranh thủ tích lũy đủ tiền đặt cọc tiền trước khi rời đi.
Đứng dậy, Giang Ninh đi đến phòng ăn, ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, cảm thán: "Thơm quá nha!"
Dì còn đang bận rộn phòng bếp, nghe được những lời này, quay sang nhìn Giang Ninh, nở nụ cười hòa ái nói: "Giang thiếu gia, còn hai món nữa là xuyên."
"Vâng ạ."
Có lẽ là vì quá đói, Giang Ninh quên mất bởi vì có người xa lạ mà khẩn trương, trùng đói bị mùi thơm thu hút. Cậu dứt khoát ghé vào cửa phòng bếp, nhìn dì xào rau.
Thẳng đến khi nghe được động tĩnh ở cửa, hai mắt của Giang Ninh sáng lên, chạy chậm đến cửa xem xét, quả nhiên là Bùi Quân Trạch trở về, trong tay còn cầm túi, nhìn không rõ bên trong là gì.
Giang Ninh giơ lên khóe miệng, vui vẻ nói: "Anh về rồi, hoan nghênh về nhà!"
Quá tốt rồi, có thể ăn cơm!
Bùi Quân Trạch cởi áo khoác và túi giao cho quản gia đứng bên cạnh, nhìn về phía Giang Ninh đang cười rạng rỡ, đáy mắt hiện lên ý cười nhợt nhạt, tự nhiên đi lên trước nắm lấy tay cậu thấp giọng đáp:
"Ừm."
Trùng hợp dì cũng bưng món ăn cuối cùng lên bàn, gọi ăn cơm.
Giang Ninh cười càng vui vẻ hơn, lôi kéo Bùi Quân Trạch đi đến phòng ăn, giọng điệu cao lên: "Đi, đi ăn cơm trước."
Sau khi cơm nước xong, Bùi Quân Trạch vào thư phòng bởi vì còn việc phải xử lý.
Giang Ninh thì tắm rửa xong nằm trên giường, dùng ipad mở ra VB, bỏ qua hơn 99+ bình luận và lượt thích, trực tiếp lướt đến tin nhắn riêng tư, quả nhiên thấy có fan hâm mộ hỏi cậu coa hẹn nhân bản thảo không.
Cậu cong môi trả lời vị fan hâm mộ kia, sau khi xác định rõ giá cả và yêu cầu, cậu thêm Wechat với vị fan hâm mộ này.
Căn cứ theo mộ thiết lập và yêu cầu của fan hâm, Giang Ninh vẽ một bản nháp trên ipad, gửi qua Wechat cho nàng.
Mạn Mạn: A a a a quá đẹp! Phu nhân thật sự là thần tiên!
Chanh: Cậu thích là được ~
Hàn huyên thêm hai câu, tiểu fan hâm mộ đoán chừng vẫn còn là học sinh, nói phải đi ngủ. Lúc này Giang Ninh mới ý thức được thời gian đã sắp đến mười giờ
Mạn Mạn: "Vậy em đi ngủ trước, phu nhân ngủ ngon ~"
Chanh: "Ngủ ngon."
Tiếng đập cửa vang lên, Giang Ninh ngẩng đầu nhìn lại, trùng hợp đối mặt với Bùi Quân Trạch vừa vào cửa.
Bùi Quân Trạch: "Vẫn chưa ngủ sao?"
Giang Ninh sờ lên chóp mũi, nói: "Hôm nay dậy hơi muộn, cho nên còn chưa buồn ngủ......"
"Vậy thì thật là tốt." Bùi Quân Trạch cong cong môi, nâng đôi chân dài đi đến bên giường.
Thân ảnh cao lớn che khuất ánh đèn trên đỉnh, Bùi Quân Trạch từ trên cao nhìn xuống thiếu niên không chút nào phòng bị nằm trên giường, tròng kính hơi phản chiếu, thân cao một mét chín mang đến cảm giác áp bách cực mạnh.
"Làm, làm gì?" Giang Ninh có loại dự cảm bất tường.
Bùi Quân Trạch lấy mắt kiếng xuống, ném đồ trong tay sang một bên, cúi người xuống, giọng nói trầm thấp: "Làm em."
Không đợi Giang Ninh kịp phản ứng, hôn lên đôi môi hơi hé mở của cậu, môi lưỡi quấn giao, nước bọt giao hòa.
"Ưm...... Em...... A, nơi đó còn sưng......" Giang Ninh lên tiếng cầu xin. Mặc dù cậu cũng muốn sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ, nhưng chỗ kia không phải làm bằng sắt cũng cần phải nghỉ ngơi a!
Bàn tay của Bùi Quân Trạch luồn vào trong quần Giang Ninh, ngón tay thon dài cách quần lót hoạt động trên cúc huyệt:"Dùng nơi này."
Giang Ninh theo bản năng rụt rụt hậu huyệt, nhìn con mắt thâm thúy của nam nhân, lấy dũng khí nhỏ giọng mắng: "Anh là cầm thú sao......" Mỗi ngày đều động dục!
Bùi Quân Trạch thuận thế hôn lên chiếc cổ trắng nõn thon dài của của, hàm hồ "Ừ" một tiếng.
Lật người Giang Ninh lại, cởi quần của cậu xuống, nâng phần hông lên.
Bờ mông tròn trịa bị ép vểnh lên, bàn tay dùng sức xoa nắn mông thịt sung mãn, lộ ra cúc huyệt ngượng ngùng phấn nộn.
Bên hông tê dại, Giang Ninh lập tức không còn sức chống đỡ nửa người trên xụi lơ trên giường, bờ mông vểnh lên càng cao hơn.
Hậu huyệt của cậu rất xinh đẹp, giống một đóa hoa nhỏ xinh xắn, màu hồng nhàn nhạt, nếp uốn đóng chặt.
Bùi Quân Trạch cầm lấy dầu bôi trơn bị ném ở một bên, mở nắp, bóp ra một đống ở giữa đóa hoa nhỏ, dầu bôi trơn lại thuận thế chảy đến hoa huy*t phía trước.
Chất lỏng dinh dính lành lạnh khiến Giang Ninh run rẩy, hai tiểu huyệt thít chặt, cậu quay đầu khẩn trương đến nhìn về phía nam nhân: "Thứ gì? Thật mát......"
Bùi Quân Trạch cúi đầu, ngón tay thon dài đem bôi trơn dịch bôi lên cúc huyệt đang đóng chặt, không nhanh không chậm nói: "Dầu bôi trơn, không khuếch trương tốt em sẽ bị thương."
Đầu ngón tay dính dầu bôi trơn cọ xát trên cúc huyệt, cũng không để cho người ta thời gian phản ứng, chen vào bên trong tiểu huyệt đóng chặt.
"Ưm...... Thật kỳ quái." Giang Ninh giật giật bờ mông, cảm giác chướng bụng kì dị làm cho cậu nhịn không được nhíu mày.
Ruột thịt nộn hồng xoắn chặt lấy ngón tay xâm lấn, Bùi Quân Trạch một bên thấp giọng dỗ dành, một bên dùng ngón tay không ngừng xâm nhập thăm dò.
Khi chạm vào chỗ nhô lên, Giang Ninh bị khoái cảm kích thích như điện giật thét lên lên tiếng: "A! Cái, cái gì thế này."
Đáy mắt Bùi Quân Trạch xẹt qua một tia hắc ám, lại nhét thêm một ngón tay vào, âm thanh khàn khàn mở miệng: "Nơi đó là nơi có thể mang đến vui vẻ cho bảo bối."
Vừa dứt lời, hai ngón tay chôn ở ttong tiểu huyệt bắt đầu cử động, hung hăng ma sát tuyến tiền liệt.
"A a a a không muốn! Chậm một chút...... A a!" Giang Ninh chợt mở to hai mắt, hai tay chăm chú bắt lấy ga giường, đứt quãng rên rỉ lên tiếng.
Vòng eo thon gọn lắc lư trái phải, muốn chạy trốn khỏi kích thích đáng sợ này, nhưng ngón tay trong cơ thể vẫn vững vàng ma sát kích thích tuyến tiền liệt bên trong tràng đạo.
hoa huy*t sưng đỏ phía trước phun ra từng cỗ từng cỗ thanh dịch, đói khát đến khẽ trương khẽ hợp.
Ngọc hành vốn buông thõng trong nháy mắt đứng thẳng, kích thích cường độ cao run rẩy, bắn ra chất lỏng nhàn nhạt màu trắng, chỉ trong mấy giây lại run rẩy đứng lên.
Giang Ninh hai mắt thất thần, gương mặt ửng đỏ, đôi môi hơi hé mở chảy nước bọt thấm ướt ga giường, thân thể trắng như tuyết lồng lộng run rẩy, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được nổi lên một tầng mỏng đỏ, thịt đùi cũng đang run rẩy.
Cậu run giọng cầu xin: "Nhẹ...... A a! Nhẹ thôi.... Em, em chịu không nổi...... Ưm!"
Bùi Quân Trạch rũ mắt, dừng lại động tác trừu sáp, nhét vào thêm hai ngón tay.
Nếp uốn của cúc huyệt bị kéo căng, xung quanh gần như trong suốt.
Cảm giác chướng bụng tràn ngập cơ thể của cậu, giọng nói của Giang Ninh mang theo tiếng khóc nức nở: "Thật trướng...... Quá trướng ô ô......"
Bùi Quân Trạch cúi người khẽ hôn tấm trắng nõn lưng của thiếu niên, không thèm để ý phía trên che kín mồ hôi, an ủi cảm xúc sắp sụp đổ của cậu, nhưng ngón tay cắm bên trong tràng đạo lại không chút lưu tình đút vào.
Dầu bôi trơn dinh dính bị đánh thành bọt trắng, chồng chất tại cửa huyệt, nhìn phá lệ dâm mỹ.
"A a! Lại, lại muốn đến...... A!" Ngọc hành lần nữa bắn ra chất lỏng mỏng manh, đùi Giang Ninh run lên, cuối cùng chống đỡ không nổi cả người dang rộng hai chân nằm trên giường.
Ngón tay của Bùi Quân Trạch cũng thuận thế trượt ra, phía trên bao phủ bởi dầu bôi trơn và dịch ruột non, có mấy giọt rơi xuống mông thịt đang run rẩy.
Cúc huyệt vốn phấn nộn bởi vì sung huyết trở nên đỏ tươi, bị căng đến mức chỉ có thể mở ra lỗ nhỏ rộng chừng một ngón tay, còn có thể nhìn thấy ruột thịt nộn hồng nhúc nhích bên trong.
Giang Ninh nhắm mắt lại, thở dốc bình phục hô hấp.
Bùi Quân Trạch cởi quần xuống, cột thịt đã hoàn toàn cương cứng dán chặt bụng dưới, gân xanh quay quanh, nhìn dữ tợn lại đáng sợ,trên quy đầu cực đại còn tràn đầy dịch thể.
Hắn cầm lấy bôi trơn dịch, bóp lên phía trên, bàn tay lột động lên xuống, bảo đảm toàn bộ âm hành đều được dầu bôi trơn bao phủ.
Làm xong việc này, Bùi Quân Trạch cúi người, thân hình cao lớn hoàn toàn bao lấy Giang Ninh, hắn cúi đầu liếm láp vành tai của thiếu niên, thấp giọng hỏi thăm: "Còn tốt chứ?"
"Ừm......" Giang Ninh quay đầu, cánh môi dán trên khóe miệng nam nhân, không tự giác làm nũng nói: "Muốn hôn hôn......"
Bùi Quân Trạch ngậm lấy môi Giang Ninh, đầu lưỡi cạy mở môi của cậu, bên trong cùng nhau dây dưa nhảy múa.
"Ưm...... Ưm......"
Trong cơ thể dâng lên cảm giác tê dại, cúc huyệt và hoa huy*t đồng thời co rút lại, Giang Ninh có chút khó nhịn lẩm bẩm, vô thức cọ vào đại nhục bổng đang chống trên khe mông.
Bùi Quân Trạch buông môi cậu ra, lôi ra một sợi chỉ bạc thật dài, dâm mỹ mà mập mờ.
Đưa tay nâng xương hông thiếu niên, sau khi để cho cậu giơ bờ mông lên cao, Bùi Quân Trạch nắm chặt côn th*t của mình, quy đầu cực đại ấn vào cúc huyệt hơi hé mở.
"Bảo bối, anh muốn đi vào." Bùi Quân Trạch trầm giọng nhắc nhở.
Giang Ninh khẩn trương đến mềm nhũn eo, giọng nói khống chế không nổi run lên: "Ừm...... Anh vào đi......"
Bùi Quân Trạch hơi dùng sức, quy đầu cực đại cứ như vậy chen vào trong cúc huyệt, bị ruột thịt nóng bỏng chặt chẽ bao vây.
Giang Ninh ngẩng đầu, cổ vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp, sụp đổ khóc nức nở: "Thật trướng...... Quá lớn...... Ô...... Đau!"
Bụng dưới của Bùi Quân Trạch căng thẳng, cường đại lý trí khiến hắn khắc chế xúc động muốn cắm xuống đến cùng, hắn chậm chạp kiên định đẩy ra ruột thịt thít chặt, thẳng đến khi hai túi dán chặt trên mông thịt run rẩy, lúc này mới ngừng tiến sâu hơn.