Một mùi tanh hôi cũng tràn ngập trong động.
Mà theo tạp chất chảy ra, thân thể Hứa Thanh trở nên óng ánh hơn không ít, khuôn mặt bị dơ bẩn che đậy giờ phút này cũng càng lộ ra vẻ thanh tú.
Chờ nửa ngày trôi qua, tiếng vang trong thân thể hắn và hiện tượng linh năng tràn vào dần biến mất, hai mắt Hứa Thanh bỗng nhiên mở ra.
Trong mắt của hắn có ánh sáng tím lóe lên một cái rồi biến mất.
Khôi phục bình thường xong, Hứa Thanh có chút ngây người.
Địa động đen nhánh giờ phút này trong mắt hắn đã trở nên rõ ràng hơn một chút, hắn liền vội cúi đầu xem xét bản thân, khuôn mặt lộ ra vẻ khó tin.
"Loại cảm giác này..."
Hứa Thanh kích động, đứng lên đánh ra một quyền, lại nhấc lên tiếng gió rít bén nhọn.
Bởi vì địa động rất nhỏ, cho nên hắn không thể thử nghiệm tốc độ của mình, nhưng nhấc chân và đấm ra làm hắn biết các phương diện của mình đã tăng trưởng kinh người.
Tiếp theo hắn lập tức vén ống tay áo.
Khi thấy cánh tay bên trên xuất hiện một điểm đen to bằng móng tay, Hứa Thanh hít sâu, đè xuống kích động trong nội tâm.
"Thì ra đây chính là Ngưng Khí tầng một!"
Cái điểm đen này, dựa theo trên thẻ tre miêu tả thì chính là điểm dị hóa, điểm dị hóa của Hải Sơn quyết là trên cánh tay trái, mỗi một tầng gia tăng một cái.
Sờ điểm dị hóa trên cánh tay, giờ phút này trong lòng Hứa Thanh tràn ngập phấn chấn, thế là hắn ngẩng đầu nhìn về phía khe hở ở cửa vào, đáy lòng suy nghĩ chờ trời sáng sẽ thử nghiệm tốc độ.
Nhưng rất nhanh Hứa Thanh đã lộ vẻ kinh nghi, tới gần khe hở, cẩn thận nghe ngóng.
Bên ngoài rõ ràng vẫn là một màu đen nhánh, nhưng lại không có chút thanh âm dị thường nào.
Đây là chuyện hắn chưa bao giờ gặp phải trong nhiều ngày ở đây.
Trước kia dù là lúc hừng đông không có tiếng động của dị thú cùng thanh âm quỷ dị, nhưng tiếng mưa rơi không lúc nào không tồn tại.
Nhưng bây giờ thanh âm mưa rơi lại biến mất.
"Chẳng lẽ..."
Tâm thần Hứa Thanh chấn động, có một cái suy đoán xuất hiện từ đáy lòng.
Yên lặng chờ đợi, cho đến khi có một chùm ánh sáng chói mắt chiếu rọi vào đây qua khe hở cửa vào địa động, chiếu rọi tròng mắt đen nhánh của Hứa Thanh, phảng phất như đốt sáng cả thế giới của hắn.
Khi nhìn thấy ánh sáng, thân thể Hứa Thanh rõ ràng run một cái.
Hắn giơ tay lên, chậm rãi chạm vào tia nắng, đặt vào lòng bàn tay, cảm giác ấm áp đã lâu không gặp chậm rãi xoa dịu tâm linh hắn.
"Ánh mặt trời..."
Nửa ngày sau, trong mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ sáng rực, đẩy ra đồ vật che chắn khe hở, càng nhiều tia sáng ập đến, hắn chậm rãi chui ra ngoài.
Trong chớp mắt thò người ra khỏi địa đạo, hắn ngẩng đầu, thứ hắn nhìn thấy không còn là tầng mây nồng đậm âm u, mà là mặt trời rực rỡ.
Giống như người già bệnh nặng nhiều ngày, sức sống một lần nữa toả sáng, chậm rãi mang cảm giác tươi mát che phủ nhân gian.
"Mưa đã ngừng."
Hứa Thanh hít vào một hơi thật dài, cảm nhận bầu không khí ấm áp này, yên lặng nhìn toà thành trì lấp ló dưới bình minh.
Hết thảy mọi thứ trong thành trì dưới mặt trời đỏ lửa đã bớt đi mấy phần âm u.
Chân trời đỏ thắm chiếu xuống khỏi kẽ mây, giống như vô số con cá voi phun ra tia nước màu vàng, dần cọ rửa sương mù trong thành, lộ ra cảnh tượng hoang tàn.
Khắp nơi là những ngôi nhà đổ nát và những bộ thi thể màu xanh đen, những vũng máu đã khô cạn tựa hồ đang muốn nhắc nhở Hứa Thanh, nơi này từng phát sinh kiếp nạn khủng khiếp.
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra cảm giác phức tạp, hắn sinh sống ở xóm nghèo bên ngoài thành trì sáu năm, tòa thành trì này, hắn cũng đã nhìn sáu năm.
Mặc dù số lần vào đây không nhiều, nhưng nơi này là chỗ hắn đã từng khát vọng được vào ở nhất trong sáu năm qua.
"Ta thu được công pháp tu hành ở chỗ này."
"Ta lấy được thủy tinh tím ở chỗ này."
"Ta đã… sống sót ở chỗ này." Hứa Thanh thì thào, rồi lại im lặng.
Hồi lâu sau hắn than nhẹ một tiếng, cất bước đi đến bên cạnh một thi thể xanh đen, cúi đầu nhìn nửa ngày, vác nó lên, đi thẳng về phía trước.
Cứ vậy đi tới quảng trường ở gần đó, hắn mới buông thi thể xuống, sau đó quay người, vác theo bộ thứ hai, bộ thứ ba, bộ thứ tư...
Một số thi thể rải rác ở đầu đường, có một số còn nằm trong đống phế tích.
Cho đến khi hắn mang tất cả thi thể ở gần đây đến quảng trường xong, xác chết ở chỗ này đã chồng chất như núi, có cái xác hoàn chỉnh, cũng có cái xác không trọn vẹn.
Hứa Thanh đứng ở nơi đó, đốt một mồi lửa, có lẽ là vì dị chất, lửa càng cháy càng to, khói đặc bay mù mịt...
Trong đám khói dày đặc, Hứa Thanh nhìn hồi lâu, yên lặng rời đi, tới khu vực thứ hai, rất nhanh, lại một luồng khói đặc dâng lên, càng ngày càng nhiều... Càng ngày càng nhiều...
Cứ như vậy, ngày hôm đó ánh nắng chiếu xuống phế tích, cảnh tượng xác chết la liệt đáng sợ trong thành trì dần biến mất, chỉ còn cặn bã và khói đặc.