Hứa Thanh nghĩ mãi mà không rõ, trầm ngâm phân tích, đám người Lôi Đội lần lượt trở về, mỗi người lúc lướt qua đều nhìn kỹ hắn.
Hứa Thanh thu hồi tâm thần, không nghĩ nữa.
Vô luận đó là cái gì, giờ phút này đều không quan trọng.
Chuẩn bị một lát, đến phiên hắn tiếp tục ra tay.
Hứa Thanh đứng lên, xoa xiên sắt một lát, khiến cho nó lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, tại thời điểm Thập đi qua, hắn bỗng nhiên xông ra.
Tốc độ nhanh chóng, rất nhanh đã tiếp cận đàn sói.
Tiếng chém giết, tiếng kêu thảm thiết hỗn hợp cùng nhau, phảng phất như là một trận chiến tẩy rửa thể xác và linh hồn thiếu niên.
Khiến cho đứa nhỏ may mắn sống sót sau khi thần linh mở mắt, dần dần tỏa ra hào quang của mình!
Lần này, thời gian hắn kiên trì càng lâu hơn.
Mà thời gian cũng chậm rãi trôi qua dưới sự chống cự và rút lui luân phiên của tiểu đội Lôi Đình.
Trời chiều biến mất, trăng sáng treo cao, đêm tối giáng lâm cấm khu, nhưng tiếng chém giết vẫn còn tiếp tục.
Cho đến khi... tại thời điểm bọn hắn mỏi mệt đến cực hạn, bạch đan đã dùng hết, nồng độ dị chất trong cơ thể sắp tiếp cận cực hạn, bình minh đã đến.
Đàn sói rốt cục bắt đầu lui lại.
Theo ánh nắng hạ xuống, con sói cuối cùng dùng ánh mắt mỏi mệt nhìn bọn hắn một chút, biến mất tại nơi xa, bốn phía chậm rãi yên tĩnh.
Trên thân thể mọi người đều che kín máu tuơi, giờ phút này nằm trên mặt đất, thở hồng hộc.
Hứa Thanh cũng không ngoại lệ, dù có sức khôi phục của thủy tinh tím, nhưng sự khẩn trương từ trên tinh thần vẫn khiến cho cả người hắn mỏi mệt không thôi.
"Rốt cục... cũng sống sót." Loan Nha thì thào nói nhỏ, giãy dụa bò lên, nhìn về phía Hứa Thanh, nhẹ giọng mở miệng.
"Cảm ơn."
Man Quỷ cũng thở hồng hộc, nhìn về phía Hứa Thanh duỗi ra ngón tay cái.
Đêm nay chém giết, thời gian Hứa Thanh chiến đấu vượt qua Lôi Đội cùng Thập Tự, thậm chí có thể nói nếu không có hắn, sợ là đàn sói chưa lui, trong bọn họ đã có người dị hoá.
Hứa Thanh nằm ở nơi đó nhìn lên bầu trời, vừa mỏi mệt đồng thời đáy lòng cũng nghi hoặc thật sâu.
Đêm nay chiến đấu, tốc độ tích lũy dị chất trong cơ thể hắn rõ ràng chậm hơn dĩ vãng quá nhiều.
Thậm chí hắn có loại cảm giác, phảng phất như dị chất trong cơ thể mỗi giờ mỗi khắc đều đang tự động biến mất.
Mà lúc mọi người đang nghỉ ngơi, Lôi Đội vuốt trán, nghiêm túc nhìn đám người Thập Tự, khàn khàn mở miệng.
"Chuyện này không thể nào là ngẫu nhiên, sói vảy đen tiếp tục truy kích giống như có đồ vật gì đang hấp dẫn bọn nó, các ngươi lấy vật phẩm trên thân ra, chúng ta cẩn thận kiểm tra một chút, ta hoài nghi việc này... có người cố tình tạo thành."
Sau khi Lôi Đội mở miệng, mấy người Thập Tự đều rất tán thành, thế là nhao nhao tự kiểm tra, lấy ra đồ vật.
Hứa Thanh cũng thấy đáy lòng lộp bộp một tiếng, hắn đang suy nghĩ có phải là vì khối kim loại trong di vật của Mã Tứ không thì Loan Nha bỗng nhiên phát ra một tiếng kinh hô, chỉ vào Man Quỷ.
Trong vật phẩm của Man Quỷ có một cái hộp gỗ.
Hộp gỗ tàn phá, giống như đang tự bị ăn mòn, có từng luồng khí tức nhàn nhạt tràn ra, bởi vì mùi trong rừng cấm khu quá hỗn tạp, cho nên không cẩn thận ngửi thì rất khó nhận ra.
"Sao thứ này lại bị ăn mòn?" Man Quỷ kinh ngạc.
Lôi Đội lập tức tiến lên, cầm lấy hộp gỗ đưa cho Loan Nha, Loan Nha cẩn thận ngửi, sắc mặt khó coi, nhẹ nhàng gật đầu.
"Ngươi lấy đâu ra thứ này?" Lôi Đội nhìn về phía Man Quỷ.
"Hôm đó ta mua tại doanh địa, bên trong chứa phấn đuổi trùng..." Man Quỷ gãi đầu một cái.
"Đây là phân và nước tiểu của điệp thỏ, gặp phải kích thích bên ngoài sẽ tự thiêu đốt, có khả năng hấp dẫn sinh vật có vảy... Sói vảy đen cũng nằm trong đó."
Loan Nha nhìn Man Quỷ, chậm rãi mở miệng.
Man Quỷ ngây ngốc tại chỗ.
Không khí bốn phía cũng lập tức cứng lại, Hứa Thanh nheo mắt một cái.
Một lúc lâu sau, Lôi Đội lắc đầu.
"Man Quỷ bị lừa, người bố trí cạm bẫy với chúng ta trong doanh địa như vậy, còn có thể là ai?"
"Tiểu đội Huyết Ảnh!" Thập Tự lạnh giọng mở miệng.
"Tiểu đội Huyết Ảnh làm vậy, đoán chừng sớm có chuẩn bị phía sau, mà trạng thái của chúng ta bây giờ rất không ổn..." Loan Nha chần chờ nói.
"Như vậy, tiếp tục tiến lên hoàn thành nhiệm vụ, hay là rút lui, các ngươi định làm gì?" Lôi Đội ngẩng đầu nhìn nơi xa, chậm rãi mở miệng.
Hứa Thanh lộ ra suy tư, không nói gì.
Những người khác cũng nhìn nhau, cuối cùng Thập Tự mở miệng.
"Đội trưởng, nơi này cách chỗ thu hoạch không phải rất xa, mà mọi người lần này hao tổn quá lớn, nếu như tay không quay về..."
Lôi Đội im lặng, ánh mắt đảo qua Man Quỷ cùng Loan Nha, Man Quỷ áy náy cúi đầu, ánh mắt Loan Nha vẫn còn không cam lòng, nửa ngày sau hắn than nhẹ một tiếng.
"Tiếp tục tiến lên, thu hoạch phải nhanh một chút, sau đó mọi người phân tán theo con đường khác nhau, tự mình rời đi, tụ hợp ở doanh địa."