Bàn Sơn tới một chỗ có đống lửa, mà Mã Tứ thì mang theo vẻ dâm tà đi ra khu vực âm u bên ngoài doanh địa, tới đống lều vải thêu lông vũ.
Mà tại thời điểm hắn sắp tới nơi, trong khoảnh khắc bước vào chỗ âm u, bỗng nhiên sau lưng có tiếng gió truyền đến.
Mã Tứ cảnh giác lập tức quay đầu, nhưng sau lưng không có gì, hắn hơi sững sờ, vừa muốn có hành động thì đã chậm.
Trong chớp mắt, một cái tay nhỏ duỗi ra từ bên cạnh hắn, bịt chặt miệng của hắn, đồng thời một thanh dao găm sắc bén ghim trên cổ hắn, không hề chần chờ, dùng sức đâm tới.
Phập một tiếng ngọt lịm, máu tươi bỗng nhiên phun trào, con mắt Mã Tứ trợn to, muốn giãy dụa.
Nhưng cánh tay che miệng hắn có sức mạnh cực lớn, kéo thân thể của hắn về sau, mặc cho hắn giãy dụa như thế nào cũng đều vô ích.
Hai chân chỉ có thể bất lực giãy dụa đạp lên đất, không ngăn cản được bị đẩy vào bóng tối.
Cuối cùng, hắn bị kéo đến nơi hẻo lánh như một con gà con.
Nhưng đến giờ phút này, bàn tay nhỏ đè lại miệng hắn vẫn không buông ra, mà chờ đợi hồi lâu, xác định hắn đã mất đi sức chống cự, vừa ngạt thở vừa đổ máu quá nhiều nên không thể giãy dụa, mới nới lỏng ra, ném thân thể run rẩy yếu ớt của hắn xuống mặt đất.
Cũng tới tận lúc này, Mã Tứ mới tuyệt vọng mượn nhờ ánh trăng mờ tối mà thấy rõ kẻ tấn công mình lại là thiếu niên kia.
"Ọc ọc..."
Trong mắt Mã Tứ lộ vẻ không dám tin, hắn thực sự là nghĩ mãi không rõ, thiếu niên ban ngày ngoan ngoãn giao ra bạch đan thế mà ra tay quả quyết tàn nhẫn như vậy.
Hắn tựa hồ muốn mở miệng nói với thiếu niên, ban ngày mình nói cắt cổ chỉ là uy hiếp mà thôi, không đến mức giết người...
Nhưng máu trong cổ họng làm hắn không cách nào mở miệng, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn thiếu niên đang lật tìm cái túi của mình.
Cho đến khi lật hết toàn bộ, Hứa Thanh tìm ra bạch đan, còn có thêm năm viên, trừ cái đó ra đối phương cũng có một ít linh tệ và đồ đạc khác.
Cất kỹ xong, trước ánh mắt hoảng sợ tới cực hạn của Mã Tứ, Hứa Thanh cẩn thận lấy ra vải bố bọc lấy đầu rắn, cẩn thận mở ra, dùng răng rắn đâm thủng thân thể Mã Tứ.
Trong nháy mắt thân thể Mã Tứ co giật, bắt đầu bị hòa tan từ vị trí vết thương, loại cảm giác bị ăn mòn sống sờ sờ và đau khổ này làm tinh thần hắn như vỡ nát.
Cho đến khi Hứa Thanh giơ tay lên, vuốt mắt của hắn nhắm lại, thế giới của Mã Tứ từ nay không còn ánh sáng.
Toàn thân bị hòa tan, trở thành vũng máu, thấm xuống bùn đất.
Hứa Thanh đã học hỏi từ sơ sẩy trong quá khứ, lấy ra một cái túi đã sớm chuẩn bị từ trên thân, cất lại quần áo và đồ đạc của Mã Tứ, lúc này mới quay người rời đi.
Mà sau khi hắn rời khỏi, hai bóng người đi ra từ khu vực Mã Tứ tử vong.
Chính là lão giả mặc trường bào màu tím bất phàm và người hầu mà hôm qua trong đấu thú trường không ai có thể nhìn thấy.
Lão giả cúi đầu nhìn vũng máu Mã Tứ để lại, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thanh đi xa, trong mắt lộ ra vẻ thưởng thức.
"Đứa nhóc này là người kế tục không tệ, biết nhẫn nhịn, giết chóc quả quyết, giỏi nhất là ra tay tàn nhẫn đồng thời còn có thể xử lý sạch sẽ, không tệ."
Vẻ mặt người hầu có chút ngoài ý muốn.
Hắn đi theo lão giả nhiều năm, rất ít khi nghe thấy đối phương khen người khác không tệ, mà thiếu niên này đã được hắn chú ý hai lần, thế là cũng ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thanh biến mất.
"Một tiểu tử thú vị." Lão giả cười cười, lại tùy ý hỏi một câu.
"Bách đại sư còn bao lâu nữa mới đến?"
"Thất gia, dựa theo hành trình của Bách đại sư, hẳn là trong một hai ngày nữa là có thể tới nơi này." Người hầu thu hồi ánh mắt, cung kính mở miệng.
"Cuối cùng cũng tới, lần này lão phu phải khuyên hắn một phen mới được, chỗ Tử Thổ rách nát kia khắp nơi đều là quy củ, có cái gì đáng lưu luyến đâu, không bằng tới Thất Huyết Đồng ta, sung sướng hơn biết bao nhiêu."
Lão giả cười ha ha một tiếng, giống như rất vui vẻ, lại nhìn về phía Hứa Thanh rời đi.
"Đi thôi, chúng ta đi xem thử con sói con này còn định làm gì.”
Hiện giờ đang là tháng ba, mặc dù không khí đã ấm hơn, nhưng vẫn thấy chút lạnh lẽo.
Nếu mới đi ra từ cấm khu, sẽ không cảm thấy có vấn đề gì với cái lạnh này, nhưng nếu ở bên ngoài lâu rồi, thân thể vẫn sẽ cảm thấy lạnh thấu xương.
Nhất là trong đêm, cảm giác băng hàn này càng mạnh hơn một chút.
Theo gió lạnh thổi qua, bóng người Hứa Thanh không hề dừng lại, chỉ siết chặt áo da một chút.
Hắn còn có chuyện chưa làm xong, cho nên cẩn thận xuyên qua doanh địa trong màn đêm.
Trên đường nhìn thấy một đám chó hoang đang nhe răng nhìn mình, nhưng sau khi va chạm với ánh mắt của hắn, giống như phát giác được trên người hắn có mùi vị máu tanh, thế là nhao nhao ngậm miệng trốn đi.