"Còn có người khác?" Dù mùi thơm rất mê hoặc, nhưng khi ba bộ bát đũa xuất hiện, tất cả mê hoặc đều bị Hứa Thanh cưỡng ép cản lại.
Hắn cẩn thận nhìn về phía Lôi Đội, nhẹ giọng hỏi.
"Không cần căng thẳng, đây là thói quen của ta, đó là một người... vĩnh viễn sẽ không tới."
Lôi Đội nhàn nhạt mở miệng, chỗ sâu trong mắt xuất hiện vẻ hồi ức, lại rất nhanh biến mất, ngồi xuống ghế.
Hứa Thanh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó ngồi xuống, cũng không nhịn được nữa mà nhấc lên một miếng thịt rắn chiên dầu, ra sức cắn xé.
Rất nóng, nhưng hắn ăn rất sung sướng, miệng đầy dầu mỡ.
Vừa ăn xong một miếng, hắn liếm láp dầu trơn trên miệng, muốn bốc một miếng thịt rắn kho tàu thì Lôi Đội ho nhẹ một tiếng.
"Dùng đũa."
"Đã biết." Hứa Thanh vụng về cầm đũa, sau khi thích ứng một chút liền cắm vào một miếng thịt rắn kho tàu, cắn từng miếng lớn.
Toàn bộ quá trình ăn cơm hai người đều không nói gì, chỉ là tướng ăn rất không hài hòa.
Lôi Đội nhai kỹ nuốt chậm, không giống như là một Thập Hoang giả, mỗi một món cũng chỉ ăn hai ba miếng, mà Hứa Thanh thì ăn như hổ đói, sức ăn mạnh hơn Lôi Đội quá nhiều.
Nhìn Hứa Thanh ăn như vậy, Lôi Đội nhịn không được mở miệng.
"Tại sao không ăn nhỏ nhẹ như lần trước ta cho ngươi màn thầu?"
Hứa Thanh dùng sức nuốt thịt rắn vào, ngẩng đầu nhìn Lôi Đội, rất nghiêm túc trả lời.
"Màn thầu là của ông, thịt rắn là của ta."
Một cái là đồ ăn của người khác mời mình, một cái là thức ăn của mình mời người khác ăn.
Trong tư duy đơn giản của thiếu niên, vật phẩm thuộc về mình đương nhiên ăn rất thoải mái.
Lôi Đội nghe vậy mà dở khóc dở cười, nhìn Hứa Thanh không ngừng dùng đũa cắm xuống thịt rắn, uống canh rắn, nhưng cũng chú ý tới thiếu niên không động vào phần thức ăn ở gần chỗ mình, hắn chỉ ra sức ăn phần thuộc về bản thân.
"Con rắn của ngươi rất lớn, hẳn là có thể đủ ăn nửa tháng, da rắn xương rắn cũng có giá trị không nhỏ, cho nên..." Lôi Đội tùy ý nói một câu.
"Tiền thuê nhà ta sẽ trả, không cần dùng tới nó." Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng.
Thịt rắn là báo đáp màn thầu cùng túi ngủ trên đường, da rắn xương rắn thì là báo đáp đối phương che chở mình trước Tàn Ngưu.
Về phần đối phương mang mình rời khỏi phế tích, tiến vào doanh địa, đây là ân huệ, là ân tình.
Hứa Thanh cảm thấy dùng vật chất để trừ đi thì có chút không ổn, cho nên ghi tạc trong lòng.
Lôi Đội nhìn Hứa Thanh một cái thật sâu, nhìn ra sự chăm chú cùng vẻ ân oán rõ ràng, thế là nhẹ nhàng gật đầu, suy tư một lát, lần nữa mở miệng.
"Nhóc con, chắc hẳn trên đường đi, ngươi cũng đã có rất nhiều suy đoán về ta."
Hứa Thanh không nói chuyện, nhưng cử động nuốt vào hơi chậm lại.
"Người khác đều gọi ta là Lôi Đội, về phần cái tên, không quan trọng, trong doanh địa Thập Hoang giả không có người nào dùng tên thật."
Lôi Đội gắp một miếng thịt rắn hấp, đặt vào miệng chậm rãi nhai nuốt.
"Sở dĩ có xưng hô này là bởi vì trong doanh địa Thập Hoang giả ta có mấy người bằng hữu có thể vào sinh ra tử vì nhau."
"Chúng ta hợp thành một tiểu đội, tên tiểu đội tương đối tục, gọi là Lôi Đình."
"Ngày bình thường mọi người tự hành động riêng, khi nào gặp chuyện có độ khó khá lớn, thì toàn đội tụ tập đi xử lý, cộng thêm ta, hết thảy có bốn người, bây giờ ba người bọn hắn đều ra ngoài vẫn chưa về."
"Chờ sau khi trở về, ta sẽ giới thiệu cho ngươi từng người một, về sau ngươi đi theo chúng ta, làm thành viên mới trong tiểu đội, bắt đầu sống vì cuộc chiến sinh tồn và tài nguyên tu hành."
Lôi Đội tựa hồ đã ăn no, để đũa xuống, nhìn Hứa Thanh.
Với lời nói cuối cùng của hắn, Hứa Thanh không có cảm giác ngoài ý muốn.
Hứa Thanh cảm thấy mình có thể phát giác Lôi Đội là tán tu, tiếp xúc lâu như vậy, dù bản thân luyện thể, nhưng quan sát đối phương tự nhiên cũng có thể phát giác lai lịch của hắn.
"Được." Hứa Thanh không chần chờ, gật đầu nói.
Điều này cũng làm cho đáy lòng của hắn nhẹ nhàng thở ra, lớn lên ở khu ổ chuột hắn rất rõ ràng một chuyện, trên thế giới này không có kính dâng và trợ giúp vô duyên vô cớ, hết thảy đều tất có nguyên nhân.
"Ngươi tiếp tục ăn đi, ta già rồi, ăn nhiều không tiêu hóa được."
Lôi Đội ho khan vài tiếng, sắc mặt hơi ửng hồng, nhưng rất nhanh đã khôi phục, đứng lên đi ra ngoài, trong miệng truyền ra lời nói.
"Thế giới này, linh năng như độc dược, trên đường đi ngươi khắc khổ tu luyện như vậy, rất có thể bản thân chưa kịp đi bao xa đã bị dị chất dị hoá, tu hành phải làm đến đâu chắc đến đó, không thể gấp gáp."
Hứa Thanh im lặng, không nói chuyện.
Đi tới cửa, ông lão quay người nhìn Hứa Thanh một chút, lắc đầu.
"Nhưng mà ngươi tu luyện như thế, cũng là đúng."
"Doanh địa Thập Hoang giả cùng cấm khu bên cạnh không giống chỗ ở lúc trước của ngươi, bởi vì sản vật bên trong cấm khu khiến cho nơi này chủ yếu là tán tu cấp thấp và dân liều mạng hội tụ."