Đang muốn dùng răng độc đâm tới, nhưng Hứa Thanh chú ý tới hình như tay phải Bàn Sơn nắm lấy thứ gì, hắn mở ngón tay đối phương ra, thấy được một khối đá hổ phách đã vỡ vụn hơn phân nửa.
Vật này nhìn như bình thường, không có gì thần kỳ, duy chỉ có trong đó bịt lại một cái đuôi bọ cạp.
Hứa Thanh cẩn thận lấy đi, xử lý thi thể một phen, chờ thi thể hóa thành vũng máu rồi mới phi tốc rời đi.
Vừa đi, hắn vừa lau vết máu trên người, biến mất trong bóng đêm.
Thất gia cùng người hầu giờ phút này cũng đi ra từ trong bóng tối.
Nhìn theo phương hướng Hứa Thanh biến mất, Thất gia giống như không quá để ý trận chiến giữa Hứa Thanh cùng Bàn Sơn, mà là suy tư một phen, cuối cùng mới bừng tỉnh đại ngộ.
"Ta đã hiểu rồi, tiểu tử kia không mặc quần áo mới là vì sợ dính máu, hắn nghèo, tiếc quần áo."
Người hầu ở một bên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cả ngày nay Thất gia đều đang suy tư vì sao tiểu tử kia không mặc quần áo mới, giờ phút này rốt cục có đáp án, cũng sẽ không cần mỗi khi mình nghe được lại phải suy nghĩ nguyên nhân.
Trong đêm tối, Hứa Thanh như một con mèo nhỏ, nhanh nhẹn mà di chuyển không có tiếng động.
Tay của hắn khi thì nâng lên đè lại miệng, cố nén xúc động ho khan.
Quá trình này, lúc đầu còn không sao, nhưng theo sự di động của Hứa Thanh, nhiều lần cố nén lại, dần dần phổi tựa như bị lửa thiêu đốt, làm sắc mặt hắn ngày càng tái nhợt.
Cũng may nơi này cách chỗ ở của hắn không xa, mà doanh địa cũng không phải rất lớn, cho nên không bao lâu sau Hứa Thanh đã thấy tòa nhà của Lôi Đội.
Hắn không vọt thẳng đi mà đứng tại chỗ hít sâu mấy lần, để cho trạng thái bình thường hơn một chút, lúc này mới giảm chậm lại tốc độ, không nhanh không chậm tới gần.
Đẩy cửa sân ra, ánh mắt Hứa Thanh đảo qua bốn phía, chậm rãi đi vào trong phòng nhỏ.
Khi tiến vào phòng, Hứa Thanh nhịn không nổi nữa, phun ra một ngụm máu, máu này màu đen, rơi trên mặt đất còn phát ra thanh âm xì xèo.
Sau khi miệng phun ra máu độc, sắc mặt Hứa Thanh cũng không còn quá mức tái nhợt như trước, hắn thở hổn hển ngồi ở chỗ đó, khoanh chân ngồi tĩnh tọa, bắt đầu thổ nạp.
Cho đến một lúc lâu sau, hắn mới mở mắt ra, sắc mặt đã hoàn toàn khôi phục lại.
"Độc tính thật mạnh!" Hứa Thanh thì thào.
Sương độc của Bàn Sơn ẩn chứa độc tính rất ghê gớm.
Nhưng khi đó nếu Hứa Thanh tránh đi, đối phương tất nhiên sẽ đào tẩu rồi la lên, làm người khác chú ý, đến lúc đó muốn xử lý chuyện này sẽ có chút phức tạp.
Xem như mình tỏ ra đã bị thương cũng rất khó lừa Bàn Sơn xảo trá kia.
Từ khi phát giác bị theo dõi, cách hành động của đối phương đều rất có , hắn chỉ tính sai duy nhất thực lực của Hứa Thanh mà thôi.
Cho nên, tại thời khắc mấu chốt, Hứa Thanh lựa chọn tin tưởng sức khôi phục mà thủy tinh tím mamg tới cho mình, cố gánh chịu sương độc mà xông tới, tốc chiến tốc thắng, một đòn đánh Bàn Sơn mất mạng.
Giờ phút này nghĩ lại, xem ra lựa chọn của hắn không sai.
Thủy tinh tím đúng là có sức khôi phục rất mạnh khi đối đầu độc tố.
Đoạn đường này hắn liên tục muốn nôn máu ra ngoài, trên thực tế chính là sức khôi phục đang có hiệu quả.
"Thập Hoang giả quả nhiên không có một kẻ nào đơn giản, nếu không phải ta nắm chắc thời cơ giết Mã Tứ một cách nhanh gọn, không cho hắn phản kích, sợ là cũng rất khó đối phó."
Hứa Thanh nói thầm trong lòng, bắt đầu tổng kết thiếu sót của mình trong lần này.
Hồi lâu sau, Hứa Thanh cúi đầu nhìn về phía áo da của mình, trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị.
"Bàn Sơn sở dĩ một thân một mình, là bởi vì hắn thèm vật phẩm của Mã Tứ, Cho nên hắn chuẩn bị đảo ngược làm thợ săn để chặn giết mình, lấy đồ của Mã Tứ từ trên người mình."
Hứa Thanh mở áo da ra, lấy toàn bộ vật phẩm của Mã Tứ xuống, bao gồm cả linh tệ, bày hết ở trước mặt.
Ánh mắt hắn đảo qua những vật phẩm này, Hứa Thanh cẩn thận kiểm tra từng loại.
Cho đến cuối cùng, hắn bỏ qua vật phẩm khác, nhìn về phía khối sắt kim loại, lông mày nhăn lại, có chút không xác định.
Trên thực tế di vật của Mã Tứ đều rất bình thường, khối sắt kim loại chỉ có thể nói là hơi khác biệt mà thôi.
"Là vật này? nhưng tựa hồ cũng không có nào chỗ thần kỳ, chẳng lẽ là một loại vật liệu rất quý giá?"
Hứa Thanh suy nghĩ, cẩn thận cất kỹ nó, chuẩn bị về sau có cơ hội sẽ đi tìm hiểu lai lịch vật này.
Sau đó hắn lấy ra áo da của Bàn Sơn, kiểm tra một phen.
Bên trong không có bạch đan, nhưng linh tệ thì không ít, còn có rất nhiều bình lọ hình như dùng để chứa độc, Hứa Thanh không hiểu độc thuật, không dám tùy tiện mở ra.
Cuối cùng hắn lấy ra hổ phách tràn đầy vết nứt, hồi ức lại cảnh tượng mà Bàn Sơn nắm lấy trước khi chết.