Cứ như vậy, Hứa Thanh đi theo đám Thập Hoang giả này, xem bọn hắn tìm kiếm vật có giá trị trong thành trì.
Trong lúc đó hắn biết được ngoại hiệu của gã đại hán kia, người ngoài đặt cho hắn biệt danh Tàn Ngưu.
Người này cũng nhiều lần đảo mắt nhìn Hứa Thanh, trong mắt lạnh lùng mà sắc bén.
Nhưng hiển nhiên là cố gắng kìm nén, tựa như hắn cũng không gấp gáp, muốn chờ tới lúc ông lão không có ở đây.
Mà hắn giống như cũng rất chắc chắn cơ hội này sớm muộn cũng tới.
Hứa Thanh suy tư một chút, nghĩ đến người đàn ông kia, thế là lợi dụng sự quen thuộc của mình đối với thành trì, hắn cung cấp một chút trợ giúp cho đám Thập Hoang giả.
Hứa Thanh giúp đỡ rất thật lòng, giúp cho đám Thập Hoang giả tìm kiếm được đồ có giá trị nhanh hơn, cũng tìm được nhiều vật phẩm hơn.
Mà Tàn Ngưu rõ ràng rất tham lam, cho dù bản thân đã không thể mang theo được, trọng lượng đồ vật đã vượt quá tải trọng của hắn, nhưng cũng vẫn muốn lấy càng nhiều vật hơn.
Thế là hắn vốn chịu vết thương, nhưng lại mang đồ càng nặng hơn người khác.
Lúc đầu còn không sao, nhưng theo thời gian trôi qua, thể lực của hắn rõ ràng giảm sút rất nhiều, cảm giác mệt mỏi cũng hơn xa tất cả người khác.
Còn khu vực phủ thành chủ, Hứa Thanh cân nhắc tới việc ông lão được xưng là Lôi đội có trợ giúp với mình, nên không dẫn bọn hắn tới đó.
Cho đến lúc màn đêm sắp phủ xuống, cuối cùng một đoàn người cũng rời khỏi thành trì, tới khu ổ chuột ngoài thành ngày trước.
Động tác của bọn hắn rất thành thạo, chui vào sáu cái lều vải.
Ngoại trừ một cái lều của hai người cầm đao ở chung, những cái khác đều là ở riêng, có người đốt hương bên ngoài lều, còn có người lấy ra một chút bột phấn, đổ quanh lều mình một vòng.
Nhìn sắc trời ngày càng tối đen, các loại âm thanh gào thét trong thành trì bắt đầu quanh quẩn, những Thập Hoang giả này đều đi vào trong lều.
Chỉ có Lôi đội liếc nhìn Hứa Thanh lẻ loi trơ trọi, lấy ra một cái túi ngủ ném tới.
"Đốt hương có thể để xua tan dị thú, bột phấn có thể tránh quỷ dị, với sự cống hiến của ngươi hôm nay, có ta ở đây, Tàn Ngưu sẽ không dám ra tay với ngươi, nơi này coi như an toàn."
Nói xong, ông lão không tiếp tục để ý cái khác, đi vào trong lều vải.
Hứa Thanh không nói chuyện, chỉ là nhìn theo lều vải của ông lão một cái thật sâu, nhặt lên túi ngủ mở ra, chui vào.
Nhưng không đóng kín lại, mà chừa lại một khe hở để nhìn ra lều vải của các Thập Hoang giả khác.
Đêm khuya, tiếng gào thét thê lương bên ngoài càng trở nên mãnh liệt, tiếng khóc quỷ dị cũng mờ mịt xuất hiện, bầu không khí đáng sợ tràn ngập mọi chỗ.
Lúc này không người nào muốn phải rời khỏi chỗ ở
Duy chỉ có Hứa Thanh...
Hắn đang ngủ thì đột nhiên mở mắt ra, không nhúc nhích, yên lặng chờ đợi.
Theo thời gian trôi qua, tới lúc mọi người ngủ say nhất trong đêm, Hứa Thanh chậm rãi bò ra khỏi túi ngủ.
Động tác của hắn rất cẩn thận, tận lực giấu kín tiếng động của mình.
Tiếng gào thét thê lương trong thành trì quanh quẩn ở bên tai của hắn, nhưng không hề làm hắn phân tâm chút nào.
Cẩn thận bước ra ngoài, Hứa Thanh yên lặng đi về phía gã đại hán có biệt hiệu Tàn Ngưu.
Hắn không cho phép bên cạnh có uy hiếp tới sinh mệnh của mình, dù chỉ là tai hoạ ngầm, hắn cũng phải nghĩ biện pháp lập tức giải quyết nó.
Đây là bài học Hứa Thanh học được từ xóm nghèo, đúc kết từ máu và nước mắt. Cũng là lý do tại sao lần này hắn lại đồng ý đi theo ông lão kia.
Thậm chí ban ngày, lúc hắn gợi ý cho mọi người, để bọn hắn thu hoạch càng lớn hơn cũng là vì nhìn ra sự tham lam của Tàn Ngưu, muốn làm hắn đã mang thương thế còn càng thêm mỏi mệt, từ đó mất đi cảnh giác.
Mà hắn cố ý hạ thấp tư thái cũng là để khiến đối phương giảm xuống đề phòng.
Hết thảy chỉ để chờ thời cơ ra tay, giờ phút này vẻ mặt Hứa Thanh rất bình tĩnh, nhẹ nhàng tới gần lều trại, không hành động thiếu suy nghĩ, mà ngồi xổm ở nơi đó, cẩn thận nghe ngóng hồi lâu.
Nghe tiếng ngáy nhẹ đều đều phát ra từ bên trong, không giống làm bộ, Hứa Thanh híp mắt, chậm rãi rút cây xiên sắt của mình ra, nhẹ nhàng rạch đứt nút thắt lều vải, chậm rãi chui vào.
Tầm nhìn trong lều vải lờ mờ, Hứa Thanh mơ hồ nhìn thấy Tàn Ngưu nằm ở nơi đó, ngủ rất say, hiển nhiên là ban ngày phải mang vác quá nặng, lại thêm bị thương khiến cho hắn mỏi mệt vô cùng.
Với tâm thái cho rằng mình là bên mạnh hơn, dù Tàn Ngưu nghĩ thế nào cũng không ngờ được thiếu niên cố ý lấy lòng lúc ban ngày lại chờ nửa đêm tới mạo hiểm giết hắn giữa rất nhiều Thập Hoang giả khác.
Cho nên giờ phút này, hắn không biết bên trong lều cỏ của mình có khách không mời mà đến.
Hứa Thanh nhìn Tàn Ngưu đang ngủ say, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh như biển sâu, nhẹ nhàng tới gần, cho đến khi đứng tại bên cạnh hắn, Hứa Thanh ra tay rất dứt khoát, dao găm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, trong nháy mắt đã hung hăng cắt một nhát xuống cổ của Tàn Ngưu.