Thập Hoang giả nhao nhao im lặng, nhất là nghe thấy phương pháp thứ năm, đều lộ vẻ rất mất tự nhiên, trong mắt lóe lên sợ hãi.
Ánh mắt Hứa Thanh cũng ngưng tụ, hắn từng nghe về người dưỡng bảo.
Lúc đó hắn còn trong khu ổ chuột, có mấy người bạn thân quen bị một số người ăn mặc lộng lẫy mang đi.
Nghe nói chính là muốn bồi dưỡng thành người dưỡng bảo, lúc ấy những đứa nhỏ khác trong khu ổ chuột còn rất hâm mộ.
Thế là hắn chần chờ một chút, nhìn về phía ông lão Lôi Đội, nhẹ giọng hỏi một câu.
"Xin hỏi... Người dưỡng bảo là ý gì?"
Ông lão Lôi Đội nhìn về phía Hứa Thanh, nhẹ nhàng mở miệng.
"Lấy thân thể của mình nuôi dưỡng pháp bảo, tu hành công pháp đặc thù, dựa vào máu thịt để pha loãng ô nhiễm dị chất của pháp bảo, giúp làm hòa hoãn việc mỗi lần sử dụng là dị chất trong pháp bảo tăng cao, để có thể sử dụng càng nhiều lần hơn, mà bản thân thì dần dần hao mòn quá độ mà chết."
Con ngươi Hứa Thanh co rụt lại, nửa ngày nói không nên lời, trở nên trầm mặc.
Đám người tựa hồ cũng bị ba chữ người dưỡng bảo làm cho mất hứng thú nói chuyện, yên lặng đi trong đêm tối.
Cho đến khi rời khỏi cấm khu một đoạn, tại một bình nguyên, Lôi Đội lựa chọn hạ trại.
Khác với cấm khu, hạ trại bên ngoài ngoại trừ dựng lều vải của bản thân, còn có đống lửa được đốt cháy.
Theo ngọn lửa thiêu đốt, cảm giác ấm áp mạnh hơn một chút, những Thập Hoang giả ngồi vây quanh đống lửa, lấy ra đồ ăn của mình để tự nướng, dần dần mùi hương phát tán ra bốn phía.
Nhìn đồ ăn của bọn hắn, Hứa Thanh nuốt nước miếng, ngồi ở phía xa, từ trong túi da lấy ra nửa miếng thịt khô cứng rắn, đặt ở trong miệng dùng sức cắn xé.
Lôi Đội ngồi bên đống lửa thấy vậy, đứng dậy đi đến chỗ Hứa Thanh.
Lúc Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn lại, Lôi Đội đã ném tới một cái áo da, bên trong có mấy cái màn thầu còn nóng.
Khi nhìn thấy màn thầu, Hứa Thanh trợn cả mắt lên, cố nén xúc động, thấp giọng mở miệng.
"Cảm ơn."
Lôi Đội không nói chuyện, về bên đống lửa, bên cạnh có tiếng cười nói của Thập Hoang giả truyền ra.
"Lôi Đội, tại sao lại đối xử tốt với tiểu tử này như vậy?"
"Đều là người đáng thương, gặp được cũng là duyên phận, có khả năng giúp đỡ thì giúp đỡ."
Màn thầu có ba cái, cầm trong tay thấy rất nóng.
Hứa Thanh do dự một chút, trông thấy đám người bên cạnh đống lửa cũng đang ăn màn thầu tương tự, thế là đầu tiên là làm bộ ăn một miếng, quan sát những Thập Hoang giả khác, sau rất lâu phát hiện bọn hắn vẫn bình tĩnh như thường, hắn nhịn thật lâu, mới ăn một miếng thật nhỏ, ngậm trong miệng chờ giây lát.
Xác định không vấn đề gì, lúc này mới chậm rãi nhai nát rồi nuốt xuống.
Lại đợi hồi lâu, lần nữa xác định không sao, đáy lòng của hắn nhẹ nhàng thở ra, cũng nhịn không được nữa, từng miếng ăn cả cái màn thầu.
Tiếp theo hắn chần chờ một chút, cái miệng nhỏ nhắn ăn tới cái màn thầu thứ hai.
Mặc dù bụng còn đói, nhưng hắn vẫn gói lại cái màn thầu cuối cùng, cẩn thận đặt ở trong túi da của mình, tựa như cất giấu bảo vật.
Rất nhanh sắc trời đã muộn, Thập Hoang giả cũng lần lượt trở lại trong lều vải, Lôi Đội cũng giống như hôm qua, đưa túi ngủ kia cho hắn, trước khi đi còn nói một câu.
"Cho ngươi."
Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn Lôi Đội, bỗng nhiên mở miệng.
"Vì sao?"
"Vì sao cái gì? Ba cái bánh bao, một cái túi ngủ à... Không có lý do, nếu ngươi có lòng cảm kích, về sau làm chút gì đó cho ta ăn là được." Lôi Đội quay người, đi về phía lều vải.
"Ông thích ăn cái gì?"
"Ta?" Lôi Đội đứng cạnh lều vải suy nghĩ.
"Rắn, ta thấy thứ này không tệ." Nói xong, hắn đi vào lều vải.
Hứa Thanh cầm túi ngủ, nhìn lều vải của Lôi Đội hồi lâu, nặng nề gật đầu, chui vào túi ngủ, hai mắt nhắm nghiền.
Nhưng hắn không lập tức thiếp đi, mà là đang nhắm mắt yên lặng vận chuyển Hải Sơn quyết, cái này đã trở thành thói quen của hắn.
Cho dù là lúc tu hành lạnh lẽo khó chịu vô cùng, nhưng hắn không hề từ bỏ, nắm chặt thời gian, cố gắng tu luyện.
Nhất là hôm nay Lôi Đội nói tới mười lăm tuổi Trúc Cơ, mặc dù hắn không biết thiên tài trẻ tuổi khác như thế nào, nhưng đáy lòng vẫn có một ít ý nghĩ.
"Năm nay ta mười bốn..." Hứa Thanh thì thào, tiếp tục tu luyện.
Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi đi, rất nhanh đã qua năm ngày.
Hứa Thanh đi theo những Thập Hoang giả này vượt qua dãy núi, đi qua thảo nguyên.
Trên đường có ba người nửa đường rời khỏi, cái này cũng chứng minh phán đoán trước kia của Hứa Thanh, bọn hắn chỉ là tổ đội tạm thời thành lập.
Cho đến ngày thứ bảy, hai Thập Hoang giả cầm đao cũng rời khỏi, chỉ còn lại hai người Hứa Thanh và Lôi Đội.
Đêm hôm ấy, dưới một ngọn núi, bên cạnh đống lửa, Lôi Đội nhìn Hứa Thanh cẩn thận nhai một nửa cái màn thầu, rồi lại cất kỹ một nửa còn lại, bèn chậm rãi mở miệng.