Chủ quán nhấc mí mắt lên nhìn Hứa Thanh một chút, có lẽ đã nhận ra hắn chính là thiếu niên trong đấu thú trường hôm qua nên thái độ khá hơn một chút.
Nhưng nghe được cái giá tiền này, dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng Hứa Thanh vẫn nhíu mày.
Tích lũy những năm này của hắn cũng chỉ có hai mươi ba linh tệ mà thôi, nhưng điểm dị hóa trên cánh tay đâm đau nhói làm hắn không hề chần chờ, cẩn thận lấy ra từ trong túi da hai mươi linh tệ, đưa cho chủ quán.
Chủ quán cầm lấy linh tệ, lấy ra từ trong ngăn tủ một cái túi, ném cho Hứa Thanh.
Hứa Thanh tiếp nhận mở ra, nhìn thấy trong bao vải có hai viên đan dược màu trắng, lông mày lần nữa nhăn lại.
Bên ngoài đan dược có nhiều chỗ đã biến thành màu xanh, hiển nhiên tính chất có chỗ biến hóa, không phải rất mới, cũng không có mùi thuốc truyền ra, nhìn có vẻ rất thấp kém.
"Bạch đan trong doanh địa đều là loại này, phẩm chất tốt cửa hàng chúng ta không có, cái đồ chơi này dù nát nhưng cũng có tác dụng, yên tâm sử dụng là được."
Nhìn ra sự nghi hoặc của Hứa Thanh, chủ quán ngoài cười nhưng trong không cười nói một câu.
Hứa Thanh rất cẩn thận, không lập tức nuốt, hắn dự định trở về hỏi Lôi Đội một chút, thế là thu hồi rồi muốn rời khỏi.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt hắn lóe lên ánh sáng, thân thể bỗng nhiên né sang bên cạnh.
Gần như cùng lúc hắn tránh đi, một cái tay vồ tới vị trí ban đầu hắn đứng, kết quả là vồ hụt.
Hứa Thanh lặng lẽ nhìn lại, thấy Thập Hoang giả mặt ngựa trong cửa hàng trước đó quát tháo cô bé này đang thu tay về, mặt lộ vẻ hơi kinh ngạc nhìn hắn.
Cùng lúc đó, đồng bạn thân thể tròn trịa của hắn cũng đứng ở nơi cửa chặn đường, nhìn chằm chằm Hứa Thanh, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng vàng ố.
"Là Bàn Sơn cùng Mã Tứ của tiểu đội Huyết Ảnh!"
"Đứa nhỏ này là do Lôi Đội mang về, Lôi Đình cùng Huyết Ảnh luôn ghét nhau, nói chung chuyện của các ngươi ta không tham gia, nhưng đừng có lãng phí thời gian quá lâu, ta còn phải làm ăn."
Trong cửa hàng, những người khác cũng đều bị cử động của hai người hấp dẫn ánh mắt, nhìn nhau rồi thấp giọng nói chuyện.
Mà câu nói sau cùng là của chủ quán.
Giờ phút này người đi đường bên ngoài cửa hàng cũng chú ý tới nơi này, nhao nhao ngừng chân lộ vẻ hứng thú nhìn sang.
Cô bé thì lộ vẻ mặt tràn đầy lo lắng, không biết phải làm sao để trợ giúp Hứa Thanh.
"Yên tâm, sẽ không quá lâu đâu." Tên mặt ngựa cười cười, nhìn về phía Hứa Thanh, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng.
"Nhóc con, ta cũng từng giết không ít cự giác mãng, ta không thèm làm khó ngươi, ta cần bạch đan, ngươi đưa hai viên bạch đan cho ta thì ta sẽ để ngươi an toàn rời khỏi, bằng không ta sẽ cắt đứt cổ ngươi, rồi lại lấy bạch đan khỏi thi thể ngươi."
Lời nói này làm ánh mắt Hứa Thanh trở nên lạnh lẽo, hắn nhìn cổ đối phương, lại nhìn tên mập mạp chặn cửa, chú ý tới người bên ngoài không ít, đáy lòng thầm cân nhắc.
Hai người này đều có ba động linh năng không yếu, khoảng chừng tầng hai, hắn có nắm chắc dùng thời gian mười hơi là có thể trực tiếp xử lý một trong hai.
Cho dù là hai người cùng lên, hắn cũng có thể giết chết, nhưng thời gian sẽ lâu hơn một chút.
Nhưng nơi này là phố xá sầm uất, một khi đánh, đối phương đã là thành viên tiểu đội, tất sẽ có viện trợ.
Hắn không muốn đặt toàn bộ hi vọng lên việc Lôi Đội có thể kịp thời đến đây, vì đó không phải là tính cách của hắn, hắn không thích đặt hi vọng lên người khác, tự mình nắm giữ mới là tốt nhất.
Thế là Hứa Thanh mặt không biểu tình lần nữa nhìn cổ Thập Hoang giả mặt ngựa, tay phải lấy ra túi bạch đan, không hề kéo dài thời gian, trực tiếp ném tới, đối phương bắt được rồi mỉm cười đắc ý.
Đồng bạn Bàn Sơn, cũng cười cười tránh đường, Hứa Thanh không thèm quay đầu lại, cất bước đi ra.
Đám người bốn phía đều cảm thấy việc này rất bình thường, dưới luật thép mạnh được yếu thua, kẻ yếu muốn sống phải thức thời, đây mới là đạo sinh tồn.
Cô bé cũng nhẹ nhàng thở ra, mới vừa rồi nàng cũng thầm lau mồ hôi trên trán, giờ phút này thấy nguy cơ hóa giải nên tiếp tục làm việc.
Về phần Bàn Sơn cùng Mã Tứ thì nghênh ngang đi ra khỏi cửa hàng, mặc kệ lời đàm tiếu khác.
Chỉ là... Không có bất kỳ người nào chú ý tới, sau lưng Bàn Sơn cùng Mã Tứ có một bóng người tưởng như đã sớm đi xa lại âm thầm bám theo, hắn cứ như một cái bóng u tối lặng lẽ, không ai phát hiện ra hắn.
Con mắt như sói nhìn chằm chằm con mồi, nhìn chăm chú hai người bọn họ.
Cái bóng này chính là Hứa Thanh.
Thời gian trôi qua, sắc trời dần dần muộn.
Bàn Sơn cùng Mã Tứ đi nhiều vị trí trong doanh địa, đi lòng vòng suốt cả ngày cũng đều không chú ý tới sau lưng có bóng người bám theo không chịu rời bỏ.
Cho đến khi ánh trăng treo trên cao, cuối cùng hai người cũng tách ra.