Ánh mắt Hứa Thanh rời khỏi bầy chó hoang, tiếp tục tiến lên.
Cho đến khi tới trước một căn phòng, hắn ngồi xổm xuống không nhúc nhích, ngóng nhìn một tòa phòng lớn ở nơi xa.
Nơi đó có đống lửa đã dập tắt.
Hứa Thanh nhớ kỹ Bàn Sơn tách ra khỏi Mã Tứ chính là đi nơi này, cho nên hắn muốn đợi chờ xem đối phương có ra ngoài đi tiểu đêm không.
Cảm giác lạnh lẽo xâm nhập toàn thân, nhưng Hứa Thanh tựa như hóa đá, ở yên nơi đó không nhúc nhích, kiên nhẫn chờ đợi.
Sau lưng hắn, trên nóc nhà một tòa kiến trúc, giờ phút này Thất gia cùng người hầu cũng theo tới, nhìn Hứa Thanh đang ngồi xổm, Thất gia cười.
"Quả nhiên như ta dự liệu, sói con muốn đuổi tận giết tuyệt."
"Lão phu hiện tại rất chờ mong biểu hiện của tiểu tử này nếu tiến vào cấm khu bên cạnh." Thất gia cũng ngồi xuống, vừa quan sát một cách hứng thú vừa nói với người hầu.
Người hầu mỉm cười, ngồi xổm ở bên cạnh Thất gia, cũng dò xét Hứa Thanh.
Thấy thời gian trôi qua, qua nửa canh giờ, Hứa Thanh hơi nhíu mày lại.
Hắn suy nghĩ một lát, quay người thuận theo chỗ tối rời khỏi, cả người như là bóng ma, đến không hình đi không bóng.
Hắn không lập tức trở về chỗ ở của Lôi Đội mà lượn quanh phụ cận một vòng.
Xác định không người nào đi theo, lúc này Hứa Thanh mới nhanh chóng chui vào tòa nhà của Lôi Đội, lặng yên không một tiếng động trở lại phòng nhỏ của mình.
Sau khi đi vào, hắn hít hà, xoa xoa đôi bàn tay, như muốn mượn nhờ động tác này xua tan giá lạnh.
Tiếp theo hắn lau vết máu trên người, lúc này mới khoanh chân ngồi trên giường, trong mắt lộ ra suy tư.
"Những Thập Hoang giả này thường xuyên ra ngoài liều mạng, Mã Tứ lại háo sắc, cho nên chỉ cần thời gian không lâu, sẽ không có người phát giác hắn đã chết, Bàn Sơn cũng sẽ không bởi vậy mà cảnh giác."
"Nhưng vì ổn thỏa, vẫn phải mau chóng xử lý Bàn Sơn mới được." Hứa Thanh nheo mắt.
Lý do cũng như lúc trước giết Tàn Ngưu, hắn lớn lên ở khu ổ chuột, nên sẽ không cho phép bên cạnh có tai họa ngầm uy hiếp được sự sống của mình.
Giết Mã Tứ là bởi vì đối phương đoạt đồ vật của mình còn mở miệng uy hiếp, chuẩn bị đối phó Bàn Sơn, cũng là nguyên nhân này.
Trầm ngâm xong Hứa Thanh tìm tòi đồ vật của Mã Tứ, cẩn thận kiểm tra một phen.
Phần lớn là mấy thứ linh tinh, còn có một khối sắt lớn chừng bàn tay, không có gì lạ thường, giống như là một loại vật liệu.
Trừ cái đó ra, còn có hơn bảy mươi linh tệ, đối với Hứa Thanh đây đã là một khoản tiền lớn.
Hắn cẩn thận đếm một lần, lại lấy ra bạch đan, so sánh với bạch đan của Mã Tứ, phát hiện những bạch đan này đều không được tươi mới.
Thế là đáy lòng của hắn đã tin bảy phần với lời nói của chủ quán.
Suy tư một phen, Hứa Thanh lấy ra một viên đặt vào miệng nuốt xuống, sau đó nhắm mắt lại yên lặng cảm thụ.
Rất nhanh hắn liền cảm nhận được một dòng nước ấm bốc lên trong cơ thể, cuối cùng hội tụ đốt cháy điểm dị hóa ở cánh tay trái, cảm giác dễ chịu ập đến.
Sau một lúc lâu, cảm giác này biến mất, Hứa Thanh mở mắt ra, lập tức nhìn về phía cánh tay trái, nơi đó hai điểm dị hoá đã phai nhạt hơn một chút, cảm giác nhói nhói cũng giảm xuống.
"Có tác dụng." Hứa Thanh lộ ra ánh mắt vui mừng, lấy ra viên thứ hai nuốt vào.
Cảm giác giống nhau tiếp tục xuất hiện, cho đến khi lần nữa tiêu tán, cảm giác nhói nhói của hắn cũng biến mất theo.
Toàn thân dâng lên cảm xúc rất dễ chịu, giống như toàn thân máu thịt đều được gột rửa một phen, khiến cho Hứa Thanh cảm thấy tốc độ cùng lực lượng cũng mạnh hơn một chút.
Số bạch đan còn lại, hắn không tiếp tục sử dụng, mà đặt ở trong túi da, nhắm mắt lại bắt đầu tu hành.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thanh mở mắt ra, đứng dậy ra ngoài.
Vừa mới đẩy ra cửa phòng, hắn liền thấy Lôi Đội khoanh chân trong sân, tựa như đang thổ nạp.
Hứa Thanh không đi quấy rầy, nhẹ nhàng mở cửa ra sân, lại cẩn thận đóng lại, lúc này mới cất bước đi xa.
Hôm nay gió còn lạnh hơn đêm qua, thổi vào thân thể chẳng những khiến người ta run rẩy, thậm chí ngay cả những con chó hoang cũng núp ở trong động, rất ít ra ngoài.
Hô hấp của Hứa Thanh tạo thành sương mù, cái này khiến đầu óc hắn nổi lên một ít hồi ức không tốt tại khu ổ chuột.
Hắn ghét cái lạnh.
Bởi vì rét lạnh đối với đứa trẻ lang thang lấy trời làm màn, đất làm chiếu thực sự là một kiếp nạn khủng khiếp, cần dùng lực giãy dụa mới có thể sống sót.
Cho nên bước chân Hứa Thanh không tự chủ được dừng một chút, nhìn về phía quần áo thật dày lại sạch sẽ trong cửa hàng.
Hắn sờ áo da hơi phình lên, quay người đi vào.
Trong cửa hàng không có mấy người, Hứa Thanh tiến đến nhìn về phía quần áo đang treo, nhìn rất chăm chú.
Ở cạnh một ngăn tủ, chủ quán nhìn Hứa Thanh, không quá để ý, nói với người làm trong tiệm.