• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy bây giờ có thay đổi, nhưng tổng thể vẫn là đã kéo dài qua từng thế hệ.

Chia làm Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh.

Còn về sau Nguyên Anh, có lẽ là cảnh giới quá cao, trên thẻ tre không có ghi chép, nhưng trên đó lại chỉ rõ sự bất đắc dĩ của tu sĩ tu hành.

Bởi vì khí tức Thần Linh xâm nhập linh năng, dùng linh năng bị ô nhiễm, loại ô nhiễm này đối với vạn vật mà nói chính là kịch độc.

Không biết bắt đầu từ thời điểm nào, mọi người gọi khí tức của Thần Linh là dị chất.

Hứa Thanh biết rất rõ, bản thân mình lúc trước trong lúc tu hành cảm nhận được sự lạnh giá, trên thực tế nguyên nhân chính là hút vào linh năng bên trong có lẫn dị chất.

Loại dị chất này một khi tích lũy ở trong cơ thể đến một trình độ nhất định, sẽ khiến cho tu sĩ dị hóa, hoặc là chết bất đắc kỳ tử trở thành mưa máu, hoặc là hóa thành dị thú không có thần trí.

Mà khi vực Thần Linh mở mắt nhìn vào, trong nháy mắt nồng độ dị chất này bùng nổ, trên thực tế chính là làm tăng nhanh tốc độ của dị hóa này mà thôi.

Tu hành, tồn tại nguy hiểm.

Nhưng không tu hành, ở trong thế giới Mạt Thổ tràn đầy khí tức ô nhiễm của Thần Linh này, tuổi thọ trung bình của mọi người giảm xuống, lại cộng thêm bệnh hiểm nghèo, giống như là sống ở bên trong Cửu U Luyện Ngục, gần như không có người nào có kết thúc tốt đẹp.

Vì thế tu hành, đã trở thành lựa chọn bắt buộc, một con đường duy nhất.

Vì thế vô số năm qua, mọi người căn cứ vào truyền thừa, suy luận ra phương pháp tu luyện nhiều đời nay.

Thứ bây giờ lưu truyền, là hấp thụ linh năng, đồng thời lợi dụng công pháp, tách dị chất lẫn vào bên trong linh năng ra, áp chế ở một vị trí nào đó ở trong cơ thể.

Vị trí này, được gọi là điểm Dị Hóa.

Vì thế, tỉ lệ phân tách vật chất, cũng trở thành tiêu chuẩn ưu khuyết quan trọng của công pháp.

Mà gần như tất cả công pháp có tỉ lệ phân tách cao, đều là bị thế lực lớn hoặc là gia tộc nắm giữ, đó là tài nguyên quan trọng của bọn họ, điều này, bất luận là Thần Linh có đến không, trên thực tế đều là giống nhau.

Mà căn cứ vào sự khác biệt của công pháp tu hành, trình độ phân tách dị chất cũng khá nhau, vì thế khu vực tồn tại điểm Dị Hóa cũng khác biệt.

Nhưng bất luận như thế nào, chỉ cần tu luyện, thì sẽ có dị chất, thì sẽ dần dần hình thành điểm Dị Hóa.

Mà trên lý luận, điểm Dị Hóa là không thể thay đổi, mặc dù có thể thông qua một chút đan dược để hóa giải, nhưng cũng trị ngọn không trị được gốc.

Còn về phương pháp triệt để xóa bỏ điểm Dị Hóa, bên trong thẻ tre cũng nói một câu.

Ở bên trong thế giới Mạt Thổ, ngoại trừ Nam Hoàng Châu, vẫn tồn tại một đại lục rất to lớn, tên là Vọng Cổ.

Nơi đó có nơi bắt đầu của loài người, cho dù cũng ở bên trong khu vực có khí tức ô nhiễm của Thần Linh, nhưng hình như có thể tìm được biện pháp xóa bỏ hoàn toàn.

Nhưng hiển nhiên loại biện pháp này không thể định lượng, chỉ có người cực kỳ tôn quý, mới có thể có được.

Tu sĩ bình thường, chỉ có thể mong muốn mà không thể cầu.

Còn về tán tu cấp thấp có số lượng nhiều nhất, thì càng là không có khả năng có được.

Mà công pháp tán tu phần lớn có trình độ phân tách cực thấp, vì thế chẳng những chuyện tu luyện khó khăn, mà nguy hiểm dị hóa cũng lớn hơn.

Cho dù việc tu hành nguy hiểm to lớn như thế, nhung đối với đại đa số người mà nói, thân ảnh của tu sĩ, vẫn là thường xuyên gặp.

Ví dụ như Hứa Thanh, hắn biết bản thâm mình bây giờ, cũng có thể xem như một tán tu.

Mặc dù dựa theo ghi chép trên thẻ tre, tu sĩ thế giới Mạt Thổ, mỗi người đang đi trên một con đường vừa khó khăn hung hiểm lại không có đường quay đầu, giống như là người phàm bơi về phía biển sâu, lao về phía bên bờ phía xa không thể chạm đến được.

Có thể thường xuyên chưa nhìn thấy bờ trong truyền thuyết, thì đã kiệt lực mà chết.

Nhưng Hứa Thanh lớn lên trong khu ổ chuột, biết được rất rõ một lần xung đột, một trận bệnh tật, cũng có thể khiến cho người ta mất đi sinh mệnh.

“Vì thế so với việc lo lắng tương lai dị hóa, không bằng đi lo lắng ngày mai có còn sống được không.”

Hứa Thanh lẩm bẩm, sờ lên vết thương ở trên ngực, thông qua khe hở ra vào nhìn lên sắc trời ở bên ngoài.

Lúc này khoảng cách đến hừng đông cũng không xa, âm thanh gào thét và thê lương, cũng ít đi rất nhiều.

“Nếu như mưa máu vẫn tiếp tục, lại không tìm được ánh sáng màu tím, thì phải cân nhắc rời đi, đến những thành trì khác tìm kiếm dược thảo.” Hứa Thanh cúi đầu nhìn vào vết thương của mình.

Bởi vì khí tức Thần Linh tràn ngập cùng với mưa máu không ngừng, gần như tất cả các vật phẩm trong thành trị đều bị ô nhiễm nghiêm trọng, dược thảo cũng nằm trong số đó, tài nguyên rất thiếu thốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK