"Ngươi ra phía sau sửa sang một chút, tìm những bộ quần áo được đặt làm riêng đã một tháng không có người lấy ra đây bán đi."
"Vậy nếu người đặt trở về lấy quần áo thì làm sao bây giờ?" Người làm tựa hồ mới tới không lâu, chần chờ một chút.
"Trở về? Trong doanh địa cứ cách một đoạn thời gian đều có người mất tích, có kẻ chết trong cấm khu, có kẻ không hiểu sao lại biến mất, chỉ quỷ mới về được, nhanh lên."
Chủ quán không nhịn được phất tay, người làm tranh thủ thời gian chạy ra phía sau.
Không lâu sau, khi Hứa Thanh còn chưa chọn xong quần áo, người làm đã ôm số lượng lớn quần áo ra ngoài, sau khi treo lên, Hứa Thanh liếc thấy một bộ áo da dày đậm màu.
Đó là quần áo người khác đặt làm riêng, nhưng rốt cuộc không cách nào trở về để lấy.
Một nén nhang sau, lúc Hứa Thanh đi ra từ cửa hàng, trên người hắn đang mặc chính bộ áo da dày kia.
Y phục này dễ chịu lại không nặng nề, cảm giác ấm áp hơn quần áo Hứa Thanh mặc trước đó rất nhiều.
Duy chỉ có khuyết điểm là thân thể hắn quá nhỏ gầy, cho nên mặc bộ áo khoác này rất không cân đối.
Nhưng Hứa Thanh rất vui vẻ, hắn đi trên đường cẩn thận tránh đi những chỗ bẩn.
Đang muốn đi tìm kiếm Bàn Sơn, hắn chú ý tới bên ngoài doanh địa, giờ phút này có thanh âm lộn xộn truyền đến, đồng thời cũng có rất nhiều Thập Hoang giả trong doanh địa đi ra, ánh mắt mắt chờ mong tới gần phương hướng truyền ra tiếng vang.
Hứa Thanh cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Dần dần hắn nhìn thấy dưới ánh nắng chiếu rọi, một đội tận mười cỗ xe ngựa đang trùng điệp tiến về nơi này.
Người đang ngồi trên đó, dù chỉ là thị vệ cũng đều mặc quần áo vô cùng ngăn nắp, sắc mặt hồng nhuận, trong mắt lấp lóe ánh sáng, phần lớn trên thân thể đều có ba động linh năng kinh người.
Về phần trong toa xe, Hứa Thanh không nhìn thấy, nhưng cũng có thể suy đoán nhất định là người thân phận rất tôn quý.
Như đội xe này, Hứa Thanh từng nghe Lôi Đội nói, tựa hồ bọn họ sẽ thường xuyên đến doanh địa, hoặc là đội thương nhân tới buôn bán, hoặc là vì mua sắm Thất Diệp Thảo luyện chế bạch đan.
Mà bóng người Bàn Sơn cũng xuất hiện trong đám người, từ đó hấp dẫn sự chú ý của Hứa Thanh, hắn không còn quan tâm đội xe, mà nheo lại mắt, nhìn chằm chằm Bàn Sơn, bắt đầu đi theo.
Chỉ là có lẽ vì đội xe đến, trong doanh địa đều trở nên rất náo nhiệt, tạo thành phiên chợ, Hứa Thanh từ đầu đến cuối đều không tìm được cơ hội.
Cho đến đêm khuya, hắn nhìn Bàn Sơn lần nữa về tới phòng lớn, thế là thu dao găm, quay người rời đi.
Mặc dù một ngày này không có cơ hội ra tay, nhưng Hứa Thanh không thiếu kiên nhẫn, sau khi trở lại phòng nhỏ hắn mặc quần áo mới mua ngồi xuống tu hành, cho dù là lúc ngủ cũng không cởi.
Cho đến khi một lần nữa trời sáng, chuẩn bị tiếp tục ra ngoài tìm cơ hội, hắn mới lưu luyến cởi áo khoác ra, đổi lại áo da rách của mình.
Nhìn quần áo mới, Hứa Thanh cảm thấy mình hôm qua có chút lỗ mãng.
Giờ phút này mặc áo da rách, Hứa Thanh đi lại trong doanh địa, đi ngang qua phiên chợ đông người, ánh mắt giống như dò xét chỗ đội xe đóng quân, nhưng trên thực tế là đang tìm kiếm bóng dáng Bàn Sơn.
Nơi xa, Thất gia hà hơi, cùng người hầu ngồi trên một nóc phòng, ánh mắt đảo qua đội xe, lại nhìn về phía Hứa Thanh, tùy ý hỏi người hầu một câu.
"Đã đưa thiếp mời cho Bách đại sư chưa?"
"Thất gia, đã đưa đi rồi, nhưng Bách đại sư nói gần đây thân thể hắn đang mắc bệnh nhẹ..."
"Bệnh nhẹ? Hắn chính là y sư, hắn như vậy là... A, ta nhớ tiểu tử này hôm qua đã mặc quần áo mới, sao hôm nay lại đổi vậy?" Thất gia đang nói, chú ý tới quần áo Hứa Thanh, hơi kinh ngạc một chút.
Thất gia còn đang khó hiểu, ánh mắt Hứa Thanh đã khóa chặt Bàn Sơn trong đám người.
Cứ như vậy, Hứa Thanh mất cả ngày bám theo đối phương.
Khi đêm khuya đến, Bàn Sơn vốn muốn đi trở về phòng, chẳng biết tại sao cải biến phương hướng, ở trong bóng đêm, đi về phía khu vực bên ngoài.
Nơi đó tương đối hẻo lánh.
"Phát hiện ta rồi?" Hứa Thanh nhướng mày, ánh mắt híp lại, trong mắt dần dần càng thêm lạnh lùng.
Hắn không đi theo, mà là dò xét bốn phía, cho đến khi xác định đối phương chỉ có một người, mới lượn quanh một vòng, ẩn mình trong chỗ tối bám theo.
Xác định nơi này không có mai phục, ánh mắt hắn càng thêm lạnh lẽo, trốn ở một góc.
Mà giờ khắc này, bước chân Bàn Sơn cũng bỗng nhiên dừng lại.
"Oắt con, hôm qua ta đã phát giác có người theo dõi, ra đi, nơi này rất tốt, thích hợp xử lý thi thể của ngươi, nếu ngươi không dám ra đây, lần tiếp theo sẽ không còn cơ hội một chọi một với ta, lúc đó coi như Lôi Đội che chở ngươi, Huyết Ảnh chúng ta cũng có thể khiến ngươi trả giá đắt."
Hứa Thanh híp mắt lại, đối phương đã nói tới vậy, ẩn giấu tiếp là không cần thiết, thế nên hắn bước ra từ chỗ tối.