Hứa Thanh chú ý tới Loan Nha lấy ra một chút thuốc bột, vẩy vào nước bùn, rất nhanh một đám độc trùng chui ra, giống như có tính công kích, nhưng vẻ mặt nàng bình tĩnh như thường, phất tay lấy ra một loại bột phấn khác đổ xuống, độc trùng dao động, rất nhanh chạy tứ tán, nước bùn bình tĩnh trở lại.
Làm xong những cái này, đám người nhao nhao ngồi xuống, thuần thục bốc nước bùn lên bôi toàn thân của mình.
"Đã nhớ chi tiết trên đường chưa?" Lôi Đội vừa bôi bùn vừa ra hiệu Hứa Thanh cũng làm như thế.
Hứa Thanh gật đầu, không do dự bôi lên nước bùn đồng thời ánh mắt đảo qua Loan Nha, hắn cảm thấy đối phương hiểu về dùng độc.
"Những chỗ nhảy qua tránh đi là bởi vì lá cây khô héo nghiêm trọng nhưng hoàn chỉnh, điều này đại biểu không có hung thú đi qua, mà là có tồn tại không rõ gây ra."
"Những chỗ có thể đi qua là bởi vì mặt đất có phân và nước tiểu hung thú, mà bản năng sinh vật là lựa chọn khu vực an toàn để bài tiết, cho nên đại biểu không còn nguy hiểm quá đáng sợ và vũng bùn ăn người."
"Về phần những chỗ đi đường vòng, là bởi vì cái mũi của Man Quỷ rất nhạy, có thể ngửi được mùi của một ít dị thú nguy hiểm, đoạn đường này có rất nhiều thứ cho ngươi học tập, có thể nhớ bao nhiêu thì cố mà nhớ lấy."
Hứa Thanh nghe vậy nhìn sang Man Quỷ, Man Quỷ giờ phút này cũng quay đầu nhe răng cười với Hứa Thanh.
"Về phần nước bùn, là do tiểu đội chúng ta nhiều năm trước phát hiện, một chỗ ẩn chứa đêm thằn lằn da tổn hại chi địa, bôi lên toàn thân chẳng những có thể che đậy khí tức của chúng ta, còn có uy hiếp nhất định."
"Hướng về phía trước là chỗ chúng ta muốn tới, mà hướng bắc là Độc Long Đàm, cấm khu rừng cây được Thập Hoang giả tự quy ước thành những khu vực riêng thông qua loại đất."
"Độc Long Đàm cũng trong cấm khu, nhưng lần này chúng ta không đi chỗ đó." Lôi Đội nói tới đây, đã bôi xong bùn.
Hứa Thanh giờ phút này cũng đã bôi xong, Thập Tự lúc này đi qua bên cạnh hắn, hôm qua mặc dù chất vấn tại sao Hứa Thanh đi theo, nhưng hắn vẫn mở miệng nói.
"Lưu ý điểm dị hóa của ngươi một chút, dị chất trong cấm khu rất nồng đậm, phải thường xuyên chú ý, một khi dị hoá vượt qua kiểm soát, không ai có thể cứu được ngươi."
Hứa Thanh nhẹ nhàng gật đầu, đã sớm nhận ra điểm này.
Hắn có thể cảm nhận được nồng độ dị chất bên trong cấm khu cực cao, nhưng so với thời kì đỉnh cao nhất của phế tích thành thì yếu hơn rất nhiều.
Chỉ là bây giờ bản thân hắn đã tích lũy không ít dị chất, cho nên giờ phút này dù không tu luyện, chỉ cần hô hấp, điểm dị hóa trên cánh tay hắn cũng bắt đầu mơ hồ đau nhói.
Thế là lấy ra một viên bạch đan đặt ở trong miệng, không nuốt vào, mà ngậm đó để chậm rãi hòa tan.
Rất nhanh, tất cả mọi người bôi xong bùn, đám người nhìn nhau một cái, tiếp tục tiến lên.
Nhưng có chút khác biệt với lộ trình ban đầu, tốc độ của bọn hắn chậm hơn, mà mỗi người đều đã cầm sẵn binh khí.
Hứa Thanh đảo mắt nhìn qua binh khí của bọn hắn.
Man Quỷ dùng lá chắn kim loại và gậy lớn, Lôi Đội dùng bao tay chiến đấu, Thập Tự dùng trường cung, về phần Loan Nha thì lấy ra một cây chủy thủ hình răng cưa, phần lưỡi sắc lẹm sáng loáng.
Trước đó mấy ngày Hứa Thanh ra ngoài theo dõi Bàn Sơn, cũng có thu hoạch khác.
Bởi vì thính lực nhạy cảm, cho nên nghe được không ít cuộc trò chuyện của Thập Hoang giả với nhau, biết được rất nhiều tin tức ngày xưa chưa từng nghe nói.
Ví dụ như binh khí, hắn bây giờ đã biết được cách phân chia là pháp bảo, phù bảo cùng trọng bảo.
Trong đó pháp bảo là thứ tồn tại trong truyền thuyết, có chút hiếm thấy.
Nghe đồn mỗi một cái pháp bảo đều bị ô nhiễm dị chất ở mức độ khác biệt, sẽ sử dụng càng nhiều sẽ càng gia tăng, rất khó diệt trừ, cho nên cơ bản là thuộc về loại tài nguyên không thể tái sinh, lại thêm uy lực to lớn, tự nhiên quý giá dị thường.
Thế là ra đời người dưỡng bảo, bọn hắn thông thường đều là bị người khác nuôi nhốt từ nhỏ, dùng thân thể pha loãng dị chất trong pháp bảo.
Điểm này, lúc trước Lôi Đội cũng đã nói tới.
Ngoại trừ pháp bảo ra còn có phù bảo cùng trọng bảo.
Phù bảo mặc dù cũng ít thấy, nhưng độ hiếm có thua xa pháp bảo, về phần trọng bảo thì rất dễ gặp.
Thông thường đều là một ít vật liệu đặc thù chế tạo thành, là binh khí người bình thường cũng có thể sử dụng.
Hứa Thanh cảm thấy xiên sắt của mình có lẽ chính là trọng bảo, mà vật trong tay những người trước mắt hiển nhiên cũng là loại này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Hứa Thanh đi theo tiểu đội Lôi Đình tiểu đội, càng ngày càng vào sâu trong cấm khu.
Trên đường cũng gặp phải một ít phiền phức không lớn không nhỏ, nhưng phần lớn bị một mình Man Quỷ xử lý.
Ngẫu nhiên gặp phải hung thú lớn mạnh, Thập Tự sẽ bắn tên.