Vì vậy, anh nói với những người khác ở đây, "Cháu rất xin lỗi, cháu không biết chú Giản có đến không, chúng cháu chỉ mua đồ cho năm người.."
Hoạt động nướng ngoài trời dành cho năm người bỗng chốc trở thành mười một người.
Hà Yến vội vàng nói, "Nếu Tiểu Hi không phiền chúng ta ăn thịt nướng với cháu, tôi sẽ sắp xếp các nguyên liệu còn lại."
Hà Yến sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội hiếm có được dùng bữa với Thịnh gia.
Vu Hi cười, "Nhị thẩm nói đùa, đây là Giản gia, sao chúng cháu lại để ý chứ. Vậy thì những nguyên liệu khác phiền nhị thẩm, cháu vào bếp giúp trước."
Nói xong, Vu Hi đem nguyên liệu đi vào bếp.
Vừa bước vào bếp, Vu Hi đã thấy Giản Nhất Lăng đang dùng dao làm bếp cắt thịt.
Cắt tất cả các loại thịt anh mua thành từng lát mỏng và đều nhau.
Ngoại trừ bít tết và các loại tương tự cần cắt dày, các loại khác được cắt rất mỏng.
Giản Vũ Tiệp ở đó mở vỏ sò, trông hơi vụng về.
Và Địch Quân Thịnh đứng bên cạnh, nhìn Giản Nhất Lăng và Giản Vũ Tiệp đang bận rộn.
Vu Hi bước tới, thấy Giản Nhất Lăng đang cầm một con dao làm bếp lớn.
Con dao nhà bếp lớn để chặt thịt trông còn to hơn tay Giản Nhất Lăng.
Nhìn thấy tình hình này, Vu Hi đã muốn lấy con dao ra và đổi cho cô ấy một con nhỏ hơn.
Nhưng nghĩ đến cảnh được Lăng Thần dẫn đi mấy ngày nay, anh cảm thấy thôi quên đi, bên cạnh hô to cổ vũ càng thích hợp hơn.
Lăng Thần là tên mà Vu Hi vừa đặt cho Giản Nhất Lăng những ngày này.
Lần đầu bị mang phi (*) Vu Hi vẫn còn mông lung, lần thứ hai thì đã quen và bắt đầu vỗ mông ngựa nịnh hót Giản Nhất Lăng.
(*) bị mang phi: Trong chơi game, nghĩa như được người khác kèm cặp, dẫn dắt chơi qua màn
Thời điểm chơi trò chơi, Vu Hi lúc thì nói "Thịnh gia ngưu X", lúc thì nói "Lăng Thần siêu soái", vỗ mông ngựa đến thập phần đúng chỗ.
Bị mang phi phải có bị mang phi bộ dáng.
Nhìn những miếng thịt mà Giản Nhất Lăng cắt ra, quả nhiên anh lo lắng là thừa, Giản Nhất Lăng cắt thịt có bao nhiêu vững vàng.
Kỹ thuật cắt rau tốt như thế nào Vu Hi không biết, dù sao cũng ném anh ra mấy con phố.
Nếu anh ta cắt nó, nó có thể có hình dạng như bị chó gặm.
Vu Hi lại bắt đầu lo lắng về một vấn đề khác, anh và Thịnh gia đều đã biết về chuyện giữa Giản Nhất Lăng và Giản Duẫn Náo.
Bây giờ Giản Duẫn Náo đang ở bên ngoài, không biết bây giờ Lăng Thần nghĩ như thế nào, có hay không sẽ không thoải mái.
Nghĩ đến việc này, Vu Hi gợi ý, "Cái kia, Lăng.. khụ, Nhất Lăng muội muội, nếu em không thấy thoải mái, anh sẽ đưa em ra ngoài ăn, lý do là Thịnh gia tìm em."
Anh nói xong liền nhận được ánh mắt sắc bén từ Thịnh gia.
Vu Hi chột dạ, nhưng cũng không có biện pháp, anh không có lý do nhưng Thịnh gia thì được.
Rốt cuộc thì Thịnh gia nổi tiếng là tùy hứng..
Còn anh nổi danh là ngoan ngoãn, làm sao một cậu bé ngoan như anh lại có thể bắt cóc em gái hàng xóm của mình rồi bỏ trốn.
Giản Vũ Tiệp cũng khựng lại khi nghe lời của Vu Hi.
Cậu không biết rõ ràng tình huống, nhưng cũng có nghe nói qua một chút, vừa rồi cậu cảm giác được bầu không khí kỳ quái.
Lần này Giản Vũ Tiệp đồng ý với suy nghĩ của Vu Hi, "Ừ, Vu Hi nói đúng, chúng ta đi ra ngoài ăn đi."
"Không sao đâu." Giản Nhất Lăng lắc đầu, Giản Nhất Lăng biết rằng hôm nay cha Giản và mẹ Giản đã đưa Giản Duẫn Náo đến với hy vọng rằng cô và Giản Duẫn Náo sẽ cố gắng hòa thuận với nhau trong hòa bình, nếu hôm nay cô và Giản Duẫn Náo xảy ra xung đột, mọi người kể cả ông bà cô sẽ rất buồn.
Sau khi bị Giản Nhất Lăng từ chối, Vu Hi quay đầu lại nhìn Địch Quân Thịnh, tìm kiếm lời khuyên từ anh ta, chờ anh ta thuyết phục Giản Nhất Lăng vài lời.
Trước đây, Thịnh gia khá quan tâm đến vấn đề của Lăng Thần.
"Đừng nhìn gia, gia là tới đây ăn cơm." Địch Quân Thịnh dựa lưng vào bồn rửa mặt, một bộ dáng lười biếng.