Sau đó Giản Duẫn Náo nhìn thấy Giản Nhất Lăng cùng hai người bọn họ nói chuyện, khi thì gật đầu, khi thì mềm mại mà nói một câu, bộ dáng ngoan ngoãn.
Giản Duẫn Náo không khỏi nhớ tới khi còn nhỏ, em gái cậu cầm cây kẹo nhỏ hình con gấu dỗ dành cậu.
"Anh ba không khóc, xe hỏng rồi thì để anh cả mua lại cho anh, kẹo con gấu nhỏ em cho anh ăn, anh hai trộm cho em đó, em cũng chưa có ăn! Đừng cho mẹ biết, mẹ không cho em ăn kẹo, ăn kẹo sẽ bị đánh ê mông!"
Bàn tay nhỏ trắng mềm đem cây kẹo con gấu nhỏ nhét vào trong tay của cậu, nhếch miệng lộ ra hàm răng sún.
Nhưng sau đó hình ảnh hồi ức hiện lên, là cậu đang đứng ở một chỗ có khoảng cách rất xa em ấy.
Rõ ràng.. cậu là anh trai ruột của Tiểu Lăng, Vũ Mân và Vũ Tiệp chỉ là anh họ.
Nhưng mà hiện tại.. cậu cùng Tiểu Lăng khoảng cách lại so với bọn họ còn muốn xa hơn.
Hình ảnh bọn họ ba người ở bên nhau hài hòa tốt đẹp nói không nên lời.
Lại nhìn đến trên người bọn họ mặc áo len do chính Tiểu Lăng đan, trong đầu nghĩ đến hình ảnh bàn tay nhỏ mềm mại của Tiểu Lăng dùng từng đường kim mũi chỉ mà đan áo, Giản Duẫn Náo trong lòng có tư vị nói không nên lời.
Lúc ăn cơm, ngồi một bên Giản Nhất Lăng chính là Giản Duẫn Mạch, một bên khác chính là Giản Vũ Tiệp, đối diện ngồi chính là Giản Vũ Mân.
Giản Duẫn Náo cùng Giản Nhất Lăng cách thật xa một khoảng cách, liền muốn gắp đồ ăn cho Giản Nhất Lăng cũng không có cơ hội.
Ăn xong cơm trưa, Giản Vũ Tiệp, Giản Vũ Mân, Giản Duẫn Mạch cùng Giản Nhất Lăng đi chơi game.
Bốn người cùng nhau mở phòng chơi game, vừa vặn tốt.
Ngay cả Giản Duẫn Thừa, tuy rằng anh ấy không có cùng nhau chơi, nhưng trò chơi này là do công ty anh tạo nên.
Giản Duẫn Náo trong lúc nhất thời không biết nên đi nơi nào, chỉ có thể ở một góc phòng ngồi nhìn, chính mình tự kiếm chuyện để làm, đó là xem sách.
Nhưng mà bốn người bên kia chơi trò chơi động tĩnh rất lớn, làm lực chú ý của cậu không muốn bị hấp dẫn qua cũng khó.
"Muội muội, xông lên, chúng ta giết sạch bọn họ!"
"A, muội muội cứu ta! Ta bị một nhóm trùng tộc vây quanh!"
Giản Vũ Mân lúc chơi trò chơi hoàn toàn mất hình tượng.
Cái dạng này của anh ấy mà để cho fan của anh ấy thấy được, phỏng chừng sẽ có rất nhiều fan cuồng.
"Nhất Lăng muội muội em đừng cứu anh ấy, anh ấy là con gà yếu ớt, không có gì tốt mà cứu!"
Giản Vũ Tiệp một chút mặt mũi đều không cho anh trai ruột của mình.
"Thằng em xấu xa, em đây là ghen tị với anh!"
"Em mới không ghen tị với anh, điểm của anh đều không có cao bằng em!"
"Em thằng xấu xa này, em chờ đó cho anh!"
Hai anh em hằng ngày luôn cãi nhau như vậy.
Sau đó Giản Nhất Lăng vẫn cứu Giản Vũ Mân, làm Giản Vũ Mân rất vui vẻ.
Sau đó Giản Vũ Tiệp lại phát hiện Giản Duẫn Mạch toàn bộ hành trình đều im lặng, "A, anh Duẫn Mạch, anh thật quá đáng, vẫn luôn đi sau lưng muội muội, anh không thể tự mình đánh sao?"
Giản Vũ Tiệp phát hiện Giản Duẫn Mạch toàn bộ hành trình đều cùng Giản Nhất Lăng như hình với bóng, chỉ hỗ trợ tấn công, đánh chết một cái đều không có.
Ô, quả nhiên anh hai họ mà ở đây, cậu ta liền không đoạt được muội muội.
Ô ô ô, anh hai khi nào mới về trường học ở nước ngoài đây a?
Giản Vũ Mân cũng đi theo phun tào, "Duẫn Mạch em xem em kìa, điểm thấp nhất trong đội chúng ta."
Giản Duẫn Mạch cười nhạt trả lời, "Không có việc gì, muội muội cao nhất là được."
Giản Vũ Mân vẻ mặt ghét bỏ, Giản Duẫn Mạch này thật không biết xấu hổ, chính là dùng loại phương pháp không biết xấu hổ này bá chiếm muội muội, anh mới sẽ không học theo cậu ấy.
Giản Duẫn Náo ở cách đó không xa nghe thấy, sách trong tay một chữ đều không có đọc được.