Địch Quân Thịnh trở thành đối tượng thử nghiệm lâm sàng đầu tiên loại thuốc mỡ trị sẹo của Giản Nhất Lăng.
Trước đó, Giản Nhất Lăng đều đã làm thực nghiệm để lấy dữ liệu ở trên động vật.
Bởi vì dựa theo quy định, phải lấy đủ dữ liệu nghiên cứu thực nghiệm trên động vật thì sau đó mới có thể thử nghiệm trên người.
Mà Giản Nhất Lăng lại dám lấy Địch Quân Thịnh làm người thực nghiệm đầu tiên, là bởi vì cái phương thuốc này lúc trước khi cô xuyên qua cũng đã được sử dụng rộng khắp trong thế giới thật, trên thực tế dữ liệu thực nghiệm trên cơ thể người đã sớm có đủ nhiều.
Giản Nhất Lăng để Vu Hi giúp Địch Quân Thịnh bôi thuốc mỡ.
Miệng vết thương của Địch Quân Thịnh còn tương đối mới, là thời điểm tốt để sử dụng thuốc mỡ này.
Theo yêu cầu của Giản Nhất Lăng, Vu Hi lại một lần nữa cống hiến "Lần đầu tiên" của chính mình-- lần đầu tiên bôi thuốc cho người khác.
Địch Quân Thịnh để lộ ra một cánh tay, đôi mắt phảng phất như nhìn vào Giản Nhất Lăng.
"Thuốc mỡ này chính là do em điều phối?"
"Ân." Giản Nhất Lăng đúng sự thật trả lời.
Vừa nghe lời này, Vu Hi đang bôi thuốc mỡ tay run run.
Lăng thần chính mình điều phối? Kia sẽ không xảy ra cái vấn đề gì đi?
Cánh tay của Thịnh gia quý giá như thế nào! Nếu đồ vật này có cái vấn đề gì..
Vu Hi không dám tưởng tượng.
Chỉ là nghĩ đến ánh mắt dọa người của Địch lão gia tử cùng Địch nhị gia kia, chân Vu Hi liền cảm giác mềm nhũn.
Vu Hi không khỏi ở trong lòng bắt đầu cầu nguyện: A di đà phật, ông trời phù hộ, thuốc mỡ này bôi cho Thịnh gia đừng xảy ra cái vấn đề gì a! Không cầu có thể thật sự tiêu trừ vết sẹo, nhưng cầu Thịnh gia thân thể bình an không có việc gì!
"Em có thiếu người đầu tư cho loại thuốc mỡ này không?" Địch Quân Thịnh hỏi.
"Còn không có."
Hiện tại vẫn còn thực nghiệm lâm sàng.
Để được sử dụng rộng rãi, cần có quy mô sản xuất rất lớn, cho nên còn cần thiết có càng nhiều dữ liệu thực nghiệm lâm sàng để hỗ trợ.
Sau đó Giản Nhất Lăng lại xin giấy phép độc quyền, mới sản xuất quy mô lớn được.
Cho nên chuyện đầu tư đều là chuyện sau này, Giản Nhất Lăng cũng còn chưa có suy xét qua.
"Gia tới đầu tư, thế nào?"
"Không tốt." Giản Nhất Lăng cự tuyệt.
"Hử?"
"Có mối quan hệ khác, không thích hợp cùng kinh doanh."
Giản Nhất Lăng cảm thấy, cùng nhau kinh doanh không thể dính đến tình cảm.
Bởi vì đều nói tiền làm tổn thương tình cảm.
Giản Nhất Lăng không biết xử lý như thế nào về vấn đề tình cảm, nhưng cô biết cách xử lý như thế nào về chuyện kiếm tiền.
Cho nên cô không hy vọng thời điểm mình kiểm tiền bị tình cảm ảnh hưởng, như vậy đối với cô mà nói là đem vấn đề cơ bản là đơn giản lại làm cho phức tạp lên.
"Mối quan hệ khác? Là quan hệ gì?" Địch Quân Thịnh truy vấn.
Giản Nhất Lăng do dự một chút, không biết nên hình dung mối quan hệ của bọn họ là như thế nào.
Nói bọn họ là bằng hữu, có điểm giống nhưng cũng không giống lắm.
Giản Nhất Lăng nhớ rõ Địch Quân Thịnh rất ít khi thừa nhận người khác là bằng hữu của mình.
Đối với những người không biết tự lượng sức mình tự xưng là bằng hữu của anh ta, Địch Quân Thịnh sẽ không một chút lưu tình nào mà đánh gãy.
"Anh là bằng hữu của Vu Hi." Giản Nhất Lăng tìm được một câu trả lời tương đối hợp lý.
Câu trả lời này làm mặt của Địch Quân Thịnh lập tức liền trở nên âm trầm.
Ngay cả người đang bôi thuốc cho Địch Quân Thịnh là Vu Hi cũng đều ngây dại.
"Cho nên, nói đến nửa ngày, em giúp gia xử lý miệng vết thương, lại đưa cho gia thuốc mỡ trừ sẹo, là vì xem mặt mũi của Vu Hi sao?"
Địch Quân Thịnh trên mặt biểu tình là cười, chính là nụ cười này lại phá lệ khiếp người.
Vu Hi nhìn thấy mà chân đều mềm nhũng.
Anh ấy vội vàng nhìn về phía Giản Nhất Lăng.
Lại thấy Giản Nhất Lăng vẻ mặt trấn định, đôi mắt thanh triệt, tựa hồ vẫn chưa nhận thấy được nguy hiểm.
"Lăng thần, em, em.."
Vu Hi cố gắng cứu vớt, nhưng không biết nên nói như thế nào.
Hận mình là ít khi đọc sách, làm cho từ ngữ muốn nói đều nghèo nàn.