Hồng Bách Chương là trưởng khoa cũng là bác sĩ điều trị của Giản Duẫn Náo.
Vừa kết nối cuộc gọi, Giản Duẫn Thừa đi thẳng vào vấn đề, "Tôi có chuyện muốn tìm ông, cho tôi địa chỉ hiện tại của ông."
Hồng Bạch Chương ở bên kia điện thoại sửng sốt, "Thừa thiếu, giờ là mười giờ rưỡi tối! Tôi đã nghỉ làm!"
"Cho nên tôi mới hỏi địa chỉ của ông."
Nghĩ ông vẫn còn ở bệnh viện, Giản Duẫn Thừa trực tiếp đến bệnh viện tìm ông.
"Không phải chứ, Thừa thiếu, tôi đã năm mươi tuổi, so không được với các người trẻ các ngươi, không có trường hợp đặc biệt, lúc này tôi phải ngủ!"
"Đây đương nhiên là trường hợp đặc biệt."
"..."
Bên kia điện thoại Hồng Bách Chương đang chuẩn bị ngủ, muốn khóc không ra nước mắt.
Nửa giờ sau, tại nhà của Hồng Bách Chương.
Hồng Bách Chương, ở độ tuổi năm mươi, vừa bước ra khỏi phòng ngủ và thậm chí không thay đồ ngủ.
Hồng Bách Chương bất lực chào Giản Duẫn Thừa, rót một tách trà cho Giản Duẫn Thừa, sau đó nói với anh ta một cách rất chán nản, "Có gì cần nói thì nói nhanh lên, nói xong tôi còn phải quay lại giường, sáng mai tôi phải đi làm."
"Tôi muốn hỏi tình trạng của em trai tôi."
"Tôi.."
Trong giây lát, Hồng Bạch Chương muốn mắng người nào đó, và hít một hơi thật sâu trước khi nuốt lời đó vào bụng.
"Không phải chúng ta đã thảo luận về tình trạng của em trai cậu nhiều lần rồi sao? Cho dù cậu muốn biết thêm về chuyện đó, không thể để ngày mai chúng ta nói chuyện được sao? Cậu nhất định phải nửa đêm như vậy.."
"Không phải về cánh tay." Giản Duẫn Thừa nói, "Tôi muốn biết chấn thương sọ não của em ấy, tôi nhớ báo cáo CT của em ấy lúc đó là chấn động nhẹ."
"Đúng vậy, chấn động nhẹ, nhưng không có ảnh hưởng gì, não sẽ không bị hỏng!"
"Có thể có rối loạn trí nhớ không?"
"Rối loạn trí nhớ? Là ý gì?"
"Tôi chỉ hỏi có khả năng như vậy không, để hắn nhớ sai chuyện đã xảy ra trước khi ngã xuống."
"Cần phải nói những gì tôi đều đã nói, khả năng nhớ sai rất thấp, nhưng khả năng không nhớ rõ vẫn là không nhỏ."
"Khả năng không nhớ rõ có bao nhiêu phần trăm?"
"Theo tôi biết, em trai cậu đã tranh cãi với em gái cậu trước khi ngã xuống, đúng không? Họ đã cãi nhau dữ dội."
"Đúng."
"Khi con người quá xúc động, adrenaline trong cơ thể sẽ nhanh chóng tăng vọt lên cao, ngoài ra máu sẽ dồn lên đầu gây tắc nghẽn não ở mức độ nhất định. Trong trường hợp này, sau khi cãi nhau mọi người sẽ không nhớ rõ một số chi tiết của cuộc cãi vã vừa rồi. Ngoài ra em trai cậu bị lăn xuống cầu thang, cơ thể bị va chạm mạnh, cậu ấy không thể nhớ được một số chi tiết đã xảy ra trước đó là có khả năng.
Giản Duẫn Thừa im lặng sau khi nghe điều này, với một biểu cảm sâu thẳm.
Sở dĩ Giản Duẫn Thừa đến hỏi Hồng Bách Chương câu này là vì Giản Duẫn Thừa biết rằng sau khi Giản Duẫn Náo bị thương, người xuất hiện bên cạnh cậu đầu tiên chính là Mạc tẩu.
Mạc tẩu thậm chí còn đi theo xe cấp cứu đến tận bệnh viện, khi Giản gia đang vội vã đến thì cũng là Mạc tẩu chăm sóc cho Giản Duẫn Náo trên giường.
Nếu Mạc tẩu người này có vấn đề, thì trong chuyện này có khả năng bị quấy nhiễu.
Mặc dù chỉ là khả năng nhưng Giản Duẫn Thừa cũng muốn điều tra rõ ràng, Giản gia không thể dung thứ cho bất kỳ người ngoài nào bí mật giở trò sau lưng họ.
Hồng Bách Chương nhìn Giản Duẫn Thừa một lúc rồi nói thêm," Tâm lý và bộ não của con người là phức tạp nhất, và lĩnh vực y tế có rất ít nghiên cứu về lĩnh vực này. So với bộ não phức tạp của con người, đôi khi máy tính có thể dễ hiểu hơn. Nếu có nghi ngờ về tình huống cụ thể của sự việc, có thể kiểm tra thiết bị điện tử lúc xảy ra sự cố, điều này dễ hiểu hơn não người rất nhiều."
Hồng Bạch Chương không biết Giản Duẫn Thừa đang nghi ngờ điều gì hoặc muốn điều tra gì.
Nhưng vì cậu quá lo lắng và nửa đêm chạy đến chỗ ông, ông sẽ cho cậu một gợi ý tương đối hiệu quả mà ông nghĩ.