Tưởng dễ ăn vậy sao?
Giản lão phu nhân cứ nghĩ rằng Giản Vũ Mân gọi Giản Nhất Lăng là "tiểu sên" là vì anh không thích Giản Nhất Lăng.
Giản lão phu nhân nói điều này với Giản Vũ Mân, nhưng không hiểu sao nhiều người trong phòng nghe như chính mình bị mắng.
Giản Vũ Mân bị lão phu nhân nói cho mặt mày xám tro.
Ai, dù sao mấy cháu trai bọn họ từ lâu đã biết chỉ có em gái là do bà ngoại thân sinh, còn bọn họ đều là nhặt được.
Giản Vũ Tiệp cười khúc khích bên cạnh, đẩy anh ra có ích gì? Còn không bị bà xử phạt à?
Giản Thư Hình bước tới, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Giản Nhất Lăng, ngập ngừng hỏi, "Tiểu Lăng, dạo này con học hành thế nào?"
Vì không sống chung một thời gian nên Giản Thư Hình có rất nhiều điều không biết về con gái mình. Gặp nhau không biết bắt đầu nói từ đâu, chỉ có thể hỏi chuyện học hành.
Giản Nhất Lăng chưa kịp trả lời thì lão phu nhân đã lên tiếng trước, "Bé ngoan học tập tốt! Con không cần nhọc lòng, làm như bà già ta chỉ biết sủng cháu gái, không biết dạy cháu, cũng không nghĩ con lớn lên như thế này là do ai dạy."
Giản lão phu giáo dục, có ai dám nói câu nào?
Ba người con trai này đều do bà dạy dỗ!
"Mẹ.. con không có ý đó.." Giản Thư Hình đối mặt với mẹ mình, một chút biện pháp đều không có.
"Không có ý tứ đó liền được."
Lúc này Giản lão phu nhân mới buông tha cho Giản Thư Hình và cho phép ông tiếp tục nói chuyện với Giản Nhất Lăng.
Giản Thư Hình tiếp tục nhẹ giọng nói với Giản Nhất Lăng, "Tiểu Lăng, hai ngày nữa ba muốn nghỉ phép vài ngày, đưa con và các anh đi chơi vài ngày, có được không?"
Giản Thư Hình không có cách nào thuyết phục được lão phu nhân cho Giản Nhất Lăng trở về, vì vậy ông ấy phải áp dụng chiến thuật vòng vo và tìm cơ hội để hòa hợp với nhau trước, để giảm bớt mối quan hệ đã bị chia rẽ.
Giản Nhất Lăng nhìn Giản Thư Hình người trong gần trong gang tấc, khuôn mặt nho nhã thành thục, ánh mắt sáng quắc.
Không biết có bị ảnh hưởng bởi giấc mơ hôm qua không, tâm trạng của Giản Nhất Lăng sau khi nhìn tâm tình của Giản Thư Hình có chút biến hóa.
Cô tránh ánh mắt của Giản Thư Hình, rồi nhìn Giản Duẫn Náo trên giường bệnh.
Giản Duẫn Náo cũng nhìn Giản Nhất Lăng vào lúc này.
Sau khi chạm mắt, Giản Nhất Lăng bình tĩnh dời đi.
Sự bình tĩnh này không ngờ lại làm người ta nhức nhối.
Ánh mắt của Giản Nhất Lăng mà Giản Duẫn Náo nhìn thấy không hề ấm áp, giống như mặt nước không có sóng gió.
Cô bé rất yên lặng, giống như lần đầu tiên cô bé chấp nhận sự tức giận của anh.
Giản Nhất Lăng trả lời Giản Thư Hình, "Muốn học tập, không có thời gian."
Đối mặt với Giản Thư Hình, Giản Nhất Lăng không biết nó là cảm giác như thế nào.
Cô biết đây là cha đẻ của cơ thể này.
Nhưng từ "ba" là một thuật ngữ xa vời không có độ ấm đối với cô ấy.
Tất cả những gì cô ấy có thể làm là trả lời những câu hỏi của ông theo suy nghĩ lý trí của mình.
Giản Nhất Lăng gần đây thực sự không có thời gian, cho dù cuộc phẫu thuật của Giản Duẫn Náo đã kết thúc thì phía sau vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
"Vậy thì.. không thành vấn đề, không thành vấn đề, ba sẽ đợi đến khi con có thời gian một chút." Giản Thư Hình vội vàng nói.
Trước đây, con gái ông luôn thích đi chơi, lúc nào cũng lôi kéo ông, thường làm nũng đòi ông cuối tuần dẫn ra ngoài chơi.