Mục lục
Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện cũ bị người ta nói ra tới, Vu Hi mặt đỏ tai hồng.

Nhưng người nói chuyện này là Giản Dật Hành, Vu Hi liền trừng mắt liếc anh ấy một cái dũng khí cũng đều không có.

"Khụ khụ." Giản Dật Thần ngượng ngùng mà cùng Vu Hi nói, "Vu Hi đệ đệ, đều nhiều năm như vậy đi qua, cậu liền bớt giận được không."

"Hừ!" Vu Hi một chút ý muốn tha thứ Giản Dật Thần cũng đều không có.

"Giản Dật Thần, hai ta nước giếng không phạm nước sông, tôi có thể không so đo chuyện khi còn nhỏ, nhưng mà muốn tôi hỗ trợ không có cửa đâu."

Địch Quân Thịnh mỉm cười đề nghị, "Không bằng để Vu Hi cũng ném ếch xanh vào trong quần của Giản Dật Thần, nợ năm đó liền bỏ qua. Sau đó Vu Hi liền đáp ứng giúp Giản Dật Thần chuyện này."

Vu Hi cảm thấy việc này không được.

"Không phải, tôi.." Giản Dật Thần muốn cự tuyệt, "Không phải chứ Địch Quân Thịnh, cậu như thế nào.."

"Liền tính không có chuyện lần này, nợ còn cũng nên trả lại." Giản Dật Hành một bên uống đồ uống Giản Nhất Lăng pha, bớt thời giờ nói một câu công đạo.

"Em.." Giản Dật Thần bị hai người này làm cho tức chết rồi.

Địch Quân Thịnh còn chưa tính, như thế nào liền anh ruột của anh cũng đều không giúp anh a?

Này thật là anh trai ruột sao?

Người anh trai này mình còn muốn sao?

"Vu Hi không phải người keo kiệt như vậy, chuyện nhiều năm trước như vậy, cậu ấy.."



"Tôi chính là người nhỏ mọn như vậy!" Vu Hi trả lời.

Giản Dật Thần cười khổ ha ha mà nhìn về phía Giản Nhất Lăng, trong ánh mắt tràn đầy lòng muốn xin giúp đỡ, "Nhất Lăng muội muội.."

Vu Hi đoạt lời nói, "Lăng Thần, chiến hữu nhiều năm không thể uổng công a!"

Giản Nhất Lăng nhìn Giản Dật Thần lại nhìn Vu Hi.

Không có cách nào lựa chọn.

"Chuyện của hai ngươi đừng kéo Nhất Lăng vào." Địch Quân Thịnh trực tiếp lên tiếng.

Đây không phải là làm khó Nhất Lăng sao, đầu cô ấy hỏi đến chuyện khác còn được, hỏi loại chuyện này lại thực khó suy nghĩ.

Vu Hi lại nói, "Như thế nào? Hiện tại biết sợ? Năm đó như thế nào chơi đến vui vẻ như vậy a?"

Giản Dật Thần xác thật sợ, chính là anh không thể thừa nhận.

Loại thời điểm này không thể quá lúng túng, em gái còn đang nhìn đâu.

Giản Dật Thần nhận mệnh, "Thôi được, trả liền trả, chẳng qua hiện tại chúng ta đi nơi nào kiếm ra ếch xanh đây?"

"Cơm hộp, mua đồ ăn có." Giản Nhất Lăng trả lời.

Hiện tại app mua đồ ăn thực phương tiện, chỉ sau một một lát liền đưa tới.

Giản Dật Thần khóe miệng run rẩy.



Em gái a, loại thời điểm này em liền không cần thật thành như vậy a!

"Chợ bán thức ăn thường không bán ếch xanh." Địch Quân Thịnh nói, "Giống như ếch trâu tương đối nhiều."

"Ta dựa! Địch Quân Thịnh cậu!" Giản Dật Thần đều muốn đi phòng bếp lấy dao phay ra.

Ếch xanh còn chưa tính, ếch trâu là cái quỷ gì!

Địch Quân Thịnh cầu xin cậu làm người đi!

"Không phải chỉ là cái đầu lớn một chút, diện mạo xấu một chút, lại không có độc." Vu Hi nói thầm.

"Không được, chỉ có thể là ếch xanh!" Ếch xanh liền đủ dọa người, còn cho hắn toàn bộ ếch trâu.

"Ếch xanh liền ếch xanh!" Vu Hi lấy ra di động, bắt đầu tìm tòi "Ếch xanh".

Có tiền có thể sử quỷ đẩy ma, chỉ là mua con ếch xanh, chuyện có bao lớn.

Không đến nửa giờ, liền có tiệm cơm hộp tới gõ cửa, đem một túi ếch xanh tung tăng nhảy nhót đưa đến trước mặt Vu Hi.

Vu Hi xách theo túi, mặt cười vui vẻ.

Giản Dật Thần luống cuống, "Cái kia, Vu Hi, nếu không cậu đổi cái phương pháp trả thù khác đi, hiện tại ếch xanh không thể so với năm đó, nói không chừng ăn cái gì không sạch sẽ, còn có thêm mấy cái ký sinh trùng kỳ quái.."

Vu Hi hừ hừ, "Đều có thể nấu ăn, anh còn lo lắng cái này, yên tâm, túi ếch xanh này tôi tốn số tiền lớn, đã qua kiểm dịch."

Giản Dật Thần biểu tình vặn vẹo, đôi mắt gắt gao mà trừng mắt nhìn túi ếch xanh kia, "Nếu không cậu làm cho nó chết đi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK